NẮNG TRẦN
Trần gian kiếp tạm một đời
Giàu nghèo thì cũng là nơi ta về
Sống làm sao chẳng nhiêu khê
Hãy là dòng nước sông quê ngọt ngào
Tâm như ngọn gió trên cao
Gửi ngàn tia nắng dâng trào tình thơ...!
Hoàng Minh Thuận
THÀNH PHỐ TÔI
Hải phòng soi bóng biển khơi
Nắng nghiêng phượng đỏ rợp trời quê hương
Cầu vươn nối mạch cung đường
Tình yêu nối nhịp bốn phương bạn bầu.
Phương Thúy
C0VID PHẢI THUA
Covid mắt dọc, mũi ngang
Cũng thua ta đã sẵn sàng 5 K
Covid chước quỷ, mưu ma
Cũng thua ta - cứ ngồi nhà làm thơ
Covid xâm nhập bất ngờ
Mọi người ơi! Chớ có lơ ...là phòng.
Công Xình
TUỔI GIÀ TÌNH VẪN CHƯA GIÀ
Hải Phòng mở cánh cầu Rào
Phượng hoa thắp lửa đường vào Đồ Sơn
Đến đây quên hết ưu buồn
Lâng lâng cảm xúc tâm hồn thăng hoa
Tuổi già tình vẫn chưa già
Bên em cứ ngỡ mình là còn sơn...
Anh như sóng biển Đồ Sơn
Em là bãi cát chiều hôm vắng người
Em như bông Phượng giữa trời
Anh là làn gió lả lơi đêm hè...
Yêu nhau biển hẹn non thề
Tháng năm Phượng nở nhớ về Đồ Sơn.
Phạm Tĩnh
DUYÊN THƠ
Mảng vui thoáng đấy đã chiều
Hoàng hôn chênh chếch sáo diều mênh mang
Duyên thơ bén lửa ngỡ ngàng
Qua thu cơn gió xoay vàng lá bay
Ví như không gặp buổi nay
Dễ chi tìm lại những ngày nắng mưa
Bạn ta từ thuở xa xưa
Sẻ chia nhau, cả chát chua cuộc đời
Vi vu bến nước luồng khơi
Quê hương biển mặn cho người yêu nhau.
Nguyễn Minh Nga
TIẾC
Tay nâng vành nón trăng thề
ngủ đi hoa gạo
cõi mê dọn rồi
mùa về
sao nỡ vội rơi
thương mình một thuở
lụy lời bâng quơ...
Thúy Hoàn Trần
NIỀM TIN TRAO GỬI
Cử tri náo nức cùng nhau
Đi bầu đại biểu mau mau chân nào
Chọn người tâm đức tài cao
Kiệm cần liêm chính phong trào vươn nhanh
Niềm tin trao gửi chị, anh
Giúp cho đất nước tươi xanh mạnh giàu
Xứng tầm cường quốc Năm Châu
Việt Nam ta ngẩng cao đầu tiến lên...
Lưu Bích Thu
ĐA ĐOAN
Người đi về phía xa xôi
Em ngồi gom sợi tơ trời dọc ngang
Thăng trầm, chìm nổi, đa đoan
Cứ hong tơ, cứ vương mang nỗi niềm...
Cuối chiều gặp nụ cười nghiêng
Câu thơ xẻ nửa... chung chiêng vế đầu
Hết hồi hộp, lại lo âu
Biết sang ngang nữa, có nhau trọn đời ?
Nguyễn Thanh Thủy
LỤC BÁT PHÒNG CHỐNG DỊCH
Không nên tụ tập người ơi
Khi mà dịch dã rối bời tâm can
Khai báo y tế rõ rang
Khử cho hết khuẩn mời nàng rửa tay
Khẩu trang phải nhớ hàng ngày
Khoảng cách bảo đảm tránh ngay vi trùng
Kết là chớ dại đừng khùng
Kiên trì nhẫn nại vui cùng với thơ...
Trần Thị Thơm
TRĂM TRIỀU HOÁ THÂN
lững tha lững thững đến qua
biết về đâu những nguy nga giấc bồi
biết tránh sao gió dập dồi
bên bờ ảo vọng núi đồi triền mien
biết rằng mơ khoảnh an nhiên
mà đa đoan chẳng thể yên đứng ngồi
biết ngày hiền mẫu nôi vời
mà sao không biết anh rồi cũng xa
cao giông gió thấp la đà
thấp cao với vín ta bà ghín mang
đi cho hết một đoạn tràng
về cho kịp tấc đò ngang nước ròng
than chi oanh liễu bay vòng
kể làm sao hết nỗi bòng bong tơ
giăng bờ dâu thẳm tấm mơ
se về một khắc tình ngơ ngác tình
trúc xưa xơ xác đầu đình
ngói đau thân ngói rêu đành phần rêu
ai thơ vương một đốm yêu
mà đem lửa đốt trăm triều hoá thân.
Nguyễn Thị Kim Lan
NHỚ BẠN
Lâu chưa gặp Chị cùng Anh
Bởi con COVID nên đành chia xa
Vì bình an của mọi nhà
Ta đành nén lại cũng là lo chung
Xin thưa bên nớ nhớ không !!!
Tôi đây thời vẫn trông mong hàng ngày
Để rồi tay nắm chặt tay
Tâm giao cho thỏa tháng ngày cách xa…!
Lê Nhân Ngọc Hữu
HÃY VỀ ĐẤT THÁI NHÉ ANH
Thái Nguyên nổi tiếng trà xanh
Nơi em đang ở mong anh tìm về
Nắng chiều trải rộng đồi quê
Bạt ngàn tít tắp say mê lòng người
Một lần hãy thử về chơi
Tay xinh em rót trà mời ngát hương
Màu xanh ướp vị thân thương
Mang hồn của đất vấn vương ân tình
Đêm trăng tỏa sáng lung linh
Sử thiên lãng mạn chung chinh muôn đời
Nàng Công chàng Cốc không rời
Hoá thành sông núi ắp lời yêu thương
Một miền sơn cước du dương
Vẳng nghe tiếng vọng bao phương gọi về
Câu thơ gắn với lời thề
Đến đi anh nhé mình xe duyên nồng.
Nguyễn Kim Dung
Thơ hai câu :
1-Tay che sao kín được trời
Giỏi giang mấy cũng người đời tạo nên !
2- Gai chưa cào rách thịt, da
Làm sao biết máu trong ta màu gì?
3- Miếng ăn vào cả bụng thôi !
Coi chừng có lúc nuốt rồi khó nôn
4- Vết đâm, vết chém rồi lành
Vết thương câu nói trở thành muôn năm !
Nguyễn Huy Hẹn
HÌNH NHƯ
Hình như em của người ta
Bình yên mà giấu phong ba vũ vần
Hình như nắng vẫn còn xuân
Cây khô tích nhựa nuôi mầm non tơ
Hình như ai đó làm thơ
Bến quê trở dạ con đò thầm yêu
Mặc cho tuổi tác xanh rêu
Buồn vui lại ủ cho chiều lên hương.
Phúc Hữu
XỬ TRẢM
Đúng là phúc bất trùng lai
Hoạ vô đơn chí , chẳng sai chút nào
Thế là nước lã ra ao
Thế là hết cả tự hào vì đâu ?
Việt Nam đang đứng hàng đầu
Cách li, dập dịch , năm châu trông vào
Vài triệu đồng đáng là bao
Đang tâm xé rách hàng rào biên cương
Dắt người ngoại quốc luồn đường
Đem theo Covid tai ương thế này
Lại giãn cách lại chung tay
Lại phòng, lại chống cả ngày lẫn đêm
Phá tan cảnh sống êm đềm
Dân mình lại phải bước trên thăng trầm
Lũ người tham bát, bỏ mâm
Phải đem xử trảm để răn dạy đời.
TRẦN TÍCH THIỆN
CÔNG ƠN CỦA MẸ
Mẹ yêu quý nhất trên đời
Ra đồng gánh cả à ơi đi cùng
Bước chân cao thấp ngập ngừng
Mẹ tôi gánh nặng trên lưng phận người
Nắng chiều héo hắt trên môi
Quẩy đôi quang thúng tôi ngồi ở trong
Tháng ngày vất vả long đong
Chịu thương chịu khó vì chồng, vì con
Tuổi xuân của mẹ héo mòn
Sớm chiều mót lúa lom khom trên đồng
Những ngày đói khổ làm công
Nửa đêm gà gáy bão giông quản gì
Hành trình những bước con đi
Đẫm mồ hôi Mẹ lo vì tương lai
Vượt qua muôn nỗi dặm dài
Công ơn của Mẹ chẳng ai sánh bằng.
Hoài Hiền Hiền
VỀ VỚI BIỂN THỊNH LONG
Thịnh Long biêng biếc một màu
Những con sóng bạc xô nhau ngàn đời
Hoàng hôn đổ xuống chơi vơi
Vẹn nguyên ngọn gió ngoài khơi mát lành
Dạt dào lớp lớp triều xanh
Vỗ vào bờ cát long lanh sắc chiều
Về đây với Thịnh Long yêu
Đê mê lặng trước phiêu diêu ...biển trào
Phút giây quyện sự ngọt ngào
Cứ xanh xanh thế ùa vào hồn tôi...
Thịnh Long có tự bao đời
Mà sao vẫn mãi ru lời tình xanh...
Phạm Thúy Vinh
PHƯỢNG HỒNG CÒN NỞ...
Em còn vương mắc điều chi
Mà chưa đến với những gì em mong...
Em ao ước mùa phượng hồng
Cùng anh bước giữa Hải Phòng em yêu
Cùng anh ra tắm biển chiều
Sóng Đồ Sơn vỗ những điều đắm say...
Cùng anh đi trọn tháng ngày
Cuộc đời còn lại chung tay xây tình
Ban ngày chăm sóc hoa xinh
Đến đêm như thể đêm mình kết hôn...
Cho người tươi trẻ tâm hồn
Chúng mình vui sống tình xôn xao tình
Em thì ngày càng đẹp xinh
Anh thì hứng viết thơ tình tặng em...
Phượng hồng còn nở thắm duyên
Anh còn chờ đợi chim khuyên về lồng..!
Trọng Lập
ĐÒ KHÔNG...
ĐỪNG làm loạn nhịp trái tim
BUÔNG câu đắm đuối nhấn chìm bão dông
GIỌT say đón phía mênh mông
MẮT buồn gửi chốn bềnh bồng xa xôi
XUỐNG thuyền, thuyền lững lờ trôi
SÔNG Cầu đêm ngắm sao trời bâng khuâng
ANH qua Hà Bắc đôi lần
VỀ làng quan họ tần ngần nhớ ai
DẪU chưa ước hẹn trúc mai
CHỈ hồng thắm liệu có phai sắc màu?
ĐÒ đầy hãy đợi chuyến sau
KHÔNG duyên phận nhắc trầu cau nghẹn ngào
CŨNG quên dần những khát khao
CHÌM trong Kỷ niệm chênh chao bóng hồng
“ ĐỪNG BUÔNG GIỌT MẮT XUỐNG SÔNG
ANH VỀ DẪU CHỈ ĐÒ KHÔNG CŨNG CHÌM! “
(lục bát khoán thủ. Câu khoán: thơ Đồng Đức Bốn)
Lê Thị Tâm Chung
ƠI GIÓ
Về chưa
ơi cọng gió đồng
Để em trải lá triền sông ta nằm
Thương về mùa cũ xa xăm
Mưa thâm gốc rạ, rét chằm nón tơi
Đêm nồng men nhớ đầy cơi
Nghiêng sang bên ấy sợ vơi bên này
Khói đồng ai đốt mà cay
Cỏ may ngơ ngác mà say mắt chiều
Ta nằm
mơ gió tiêu diêu
Chờ sông khỏa yếm
nương diều vút mây...
Lê Phương Liên
CHẠY MƯA
Về đến nhà đã quá trưa
Nắng ghen lửa đốt
cơn mưa nửa ngày
Thóc phơi cãi chổi rộp tay
Chiếc bàn trang nhảy liệng quay tứ bề.
Tiếng mưa sầm sập cận kề
Đốc thôi- thở gấp...
ê chề...mồ hôi.
Chớm mùa hiệp một vãn hồi
Thóc khô nhưng lúa bỏ trôi ngoài đồng
Mất còn bạc mặt cấy trồng
Ngẫm thương mùa vụ...chất chồng thiên tai.
Vũ Bá Lễ
MƯA
Tháng 5 thu hoạch thuốc lào
Trời đang nắng
Chợt mưa rào xối xang
Chồng chạy dọc
Vợ chạy ngang
Bê bưng
Xếp đặt
Đội mang
Với trời
Áo quần ướt đẫm mồ hôi
Sân nhà bóng nước đã trôi dập dềnh
Vải mưa che chắn phập phềnh
Giơ tay ôm ngực
Mấy lần gấp hơi
Mưa rào chỉ một lúc thôi
Mất, còn vụ thuốc làng tôi...nhọc nhằn.
Ngô Trung Dũng
XÔN XAO HẠT MẸ NUÔI MẦM
Mong như mong mẹ chợ về
Đợi như đợi tái, đợi tê đò chiều
Thời gian mái phủ rong rêu
Mở trang ký ức bao điều tâm tư
Ai từng nhớ mẹ hát ru
Thì thương, thương cả ngàn thu nhọc nhằn
Con người bươn trải gian truân
Ngộ ra, nuối tiếc tuổi xuân phí hoài
Sống hôm nay, chẳng ước mai
Biết đâu thấu nỗi đêm dài đã qua
Mình chưa yêu nổi mình à
Làm sao có được ai là tình thâm
Xôn xao hạt mẹ nuôi mầm
Chỉ e cây lớn, lìa dần ngàn xanh
Người ơi có cội, có cành
Thân rời xa gốc, ngọn ngành về đâu?
Trịnh Toại
Hoa cau
Sân nhà rụng trắng hoa cau
Hỏi người xưa đã đi đâu mất rồi
Cau buồn lẻ bóng chơi vơi
Nhắn mây gửi gió giữa trời mênh mang
Chiều về chênh chếch nắng vàng
Hoa cau rơi xuống lòng càng thấy đau
Cha mẹ ơi ở nơi đâu
Có hay trầu héo cau sầu nhớ thương.
Nguyễn Thị Mai Lan
NGƯỜI THỢ XÂY
Thợ xây dựng những tầng cao.
Cho người lên ngắm trăng sao bầu trời
Xi măng cát đá gạch vôi
Dựng lên cao ốc bởi người thợ xây
Cao tầng chiếm cả trời mây
Công trình kiến trúc đắm say lòng người
Hải Phòng lấn biển vươn trời
Thay da đổi thịt cuộc đời sang trang
Dựng xây to đẹp đàng hoàng
Văn minh hiện đại ngang hàng năm châu
Nguyễn Văn Chự
BTV Trịnh Toại giới thiệu