Về lại bến cũ năm xưa
Lô giang giăng mắc làn mưa cuối chiều
Để tìm lại khoảng trời yêu
Con đò vắng bóng qua nhiều mùa đông
Ngắm đàn cò trắng đưa nôi
Chao nghiêng đồng lúa đùa vơi cả chiều.
Bên hiên mẹ lẩy câu Kiều
Trăm năm ai chở thương yêu về giời !
Chiều mưa… bất chợt nắng lên
Nhớ ai… bất chợt ra thềm ngóng trông
Cánh cò… bất chợt trắng đồng
Con cá… bất chợt ngược dòng nhởn nha
Nắng mưa giông bão phũ phàng
Hoa sen vẫn nở dịu dàng tỏa hương
Bác Hồ là một tấm gương
Thanh tao liêm khiết yêu thương mọi người
Tháng năm ngày ấy đến nay
Con ra Hà Nội nơi đây thăm Người
Quanh lăng cây cối xanh tươi
Gió đưa nhè nhẹ tình người hân hoan
Con về quê Bác Kim Liên
Tháng Năm bát ngát một miền ca dao
Mênh mang sóng lúa dat dào
Đường xanh man mác ngạt ngào hương sen
Hai tay tung hứng cho đều
Hạt tròn hạt mẩy bám đeo chẳng rời
Trấu bong tróc bủi nhẹ rơi
Nhà nông lo việc tháng mười tháng năm
Đẹp sao dải đất Hà Giang
Gió đông se lạnh lẹ làng lướt qua
Một vùng thung lũng bao la
Hương tam giác mạch tỏa ra thơm nồng
Gió lay nghiêng vạt áo chiều
Để ai đắm đuối những điều chơi vơi
Díu chân đổ bước tình đời
Men say, say cả đất trời vu vơ