Thứ bảy, 23/11/2024,


Chùm thơ tháng 8 năm 2024 của CLB Thơ Lục bát Hải Phòng (29/09/2024) 

 Chùm thơ tháng 8 năm 2024 của CLB Thơ Lục bát Hải Phòng


 
 
 
EM TÔI
(Tặng nhà thơ Nguyễn Thị Thuý Ngoan)
 
“Ra phố mà chẳng quên làng”
Họ hàng nội ngoại em mang bên mình
Quê hương sâu nặng nghĩa tình
Bờ tre giếng nước sân đình năm xưa
 
Mẹ cha cõng nắng đội mưa
Dặt dìu cánh võng sớm trưa bồi hồi
Bao nhiêu ký ức xa rồi
Giờ nhìn chỉ thấy khoảng trời trống không
 
Em nơi thành thị phố đông
Ở quê chị vẫn trông mong nhớ hoài
Nhà mình chẳng có con trai
Nhiều khi cũng tủi thương hoài mẹ cha
 
Nặng tâm chị ở lại nhà
Sớm hôm hương khói ông bà tổ tiên
Góc sân cây mít bên hiên
Là bao kỷ niệm triền miên tháng ngày
 
Mỗi ngọn cỏ, mỗi gốc cây
Mồ hôi thấm đẫm tháng ngày ông cha
Anh em nay đã đi xa
cháu con ra phố cửa nhà vắng không
 
Chiều chiều chị lại ngóng trông
Thương em nơi ấy mãi không quên làng...
 
 
Nguyễn Thị Mai Lan
 
 
 
 
 
CÙNG EM THĂM BIỂN QUÊ ANH
 
Đưa em thăm biển quê anh.
Đồ sơn chân sóng ôm vành ba khu.
Lối vào khu một hoang vu.
Khu hai khung cảnh mùa thu Hữu tình.
 
Khu ba biển kể về mình.
Sinh ra là đã Hiển linh muôn trùng.
Mắt em thăm thẳm mông lung.
Đắm chìm theo sóng lạ lùng khơi xa.
 
Đợi em từ tối hôm qua.
Suốt đêm biển thức chẳng nhòa màu xanh.
Em về sóng vỗ long lanh.
Dạt dào khúc hát em anh thắm tình.
 
Con đường uốn lượn mà xinh.
Núi rừng biển khát cuộc tình đôi ta.
Em về biển thắm mặn mà.
Dịu dàng trên cát sóng xa ùa về.
Cùng em rong ruổi đê mê
Nhìn con sóng bạc đổ về đảo xa.
Hòn Dấu tắm giữa biển nhà.
Trùng dương nước biếc thấy mà bâng khuâng.
 
Đặng Quang Đạo
 
 
 
 
 
MONG
 
 
 
Quốc gia thu phục hiền tài
Coi trọng giáo dục tương lai sáng ngời
Bác Hồ châm đuốc lâu rồi
Mong ai tiếp lửa sáng trời Việt Nam.
 
 Bùi Nguyên Tâm
 
 
 
 
 
 
 
THU NHỚ MONG...
 
Trời thu mong mỏng xanh trong
Lá xôn xao gió mây bồng bềnh mây
Đường tình lành lạnh heo may
Bàn chân lạc bước cạn ngày đợi mong...
 
Thanh âm gió réo rắt lòng
Nghe văng vẳng khúc tình chòng chành yêu
Cơ duyên xưa lưng lửng chiều
Hoàng hôn trăn trở đăm chiêu mây ngàn...
 
Chùm hoa sữa nở nồng nàn
Sắc hương êm dịu tỏa lan phố phường
Hàng cây giăng chuỗi hạt sương
Lung linh huyền ảo con đường khát khao...
 
Tay cầm kỷ niệm thu nào
Hồn day dứt nhớ dạ nao nao buồn...
Thu về tình có về không ?
Kẻo duyên khô héo chờ trông...thu vàng !
 
 
Trọng Lập
 
 
 
 
 
NHỚ HÀ NỘI
 
Không về Hà Nội cùng em
Nhớ hàng liễu rủ Hồ Gươm Thu chiều
 
Nhớ ngày ai nói lời yêu
Còn e thẹn giấu bao điều tâm tư …
 
Hình như hôm ấy chợt mưa
Có tầu lá cọ che vừa hai ta
 
Xích gần em lại lùi xa
Bừng bừng má ửng thế là nắng lên …
 
Bùi Hùng
 
 
 
 
CHỚM THU
 
Vơi rồi cái nắng oi nồng
Vơi rồi những nhánh phượng hồng đơm hoa
Vơi rồi tiếng lũ ve ca
Thả từng nốt nhạc ngân nga gọi bầy.
 
Cốm xanh gọi chuối chín cây
Na khoe mở mắt, thị say hương trời
Cúc vàng tỏa sắc muôn nơi
Nồng nàn hoa sữa gọi mời thu sang...
 
 
Lê Kim Dung
 
 
 
 
 
 
NẮNG HÈ
 
Thu về mà chẳng thấy thu
Trời oi gió lại hoang du phương nào
tiếng chim cu gáy lao sao
Để con chim chích chào mào cãi nhau
 
Nắng to mây cũng bạc đầu
Giọt mưa vênh vác làm đau lúa đồng
Thượng nguồn xả lũ ra sông
Hà thành bị lụt mà trông nhói lòng
 
Miền trung nước lớn bềnh bồng
Nhệ An,Thanh Hoá nắng cong lưỡi cày
Hạ đi chưa trọn tháng này
Nên thu còn ngại, sợ say nắng hè.
 
Trần Trung
 
 
 
 
 
MỘT THOÁNG THỜI GIAN
 
Chỉ là một thoáng người ta
Mà bên ấy bỏ đường qua bốn mùa
Còn đây một gốc khế chua
Đa mang dấu tiếng chuông chùa vào tim
 
Giá ngày xưa bớt đắm chìm
Thì nay chẳng phải đi tìm nắng mai
Cuộc vui rồi cũng an bài
Thời gian níu gót, đôi vai ân tình
 
Hoa còn tắm nắng để xinh
Lúa thì con gái cho mình làm duyên
Còn thương ra tựa mạn thuyền
Còn ong bướm lượn còn nguyên nét tình...
 
 
 
Hoàng Minh Thuận
 
 
 
SANG THU …
 
Biết là Thu đã sang rồi
Ngẩn ngơ lá rụng vàng phơi đầy chiều
Nắng thưa nhạt cả lời yêu
Sương không giăng mắc rất nhiều như xưa …
 
Con đường vắng những đón đưa
Một mình ai đợi trăng khuya bên thềm.
Bâng khuâng vắng một bóng em
Trang thơ người ấy đọc đêm Thu này…
 
Phải lòng từ ấy đến nay
Để tương tư bấy nhiêu ngày chiêm bao .….!
 
 
Lâm Thanh Sơn
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CẢM THU
 
 Chao nghiêng chiếc lá còn xanh
Thiên nhiên mặc định thôi đành rụng rơi
Cây nhung cành nhớ nào nguôi
Gió rung hoài niệm chưa thôi nồng nàn.
 
Mỏi mong hạnh phúc ngập tràn
Bên nhau ước nguyện tâm can một nhà
Hương thu chạm gót ngọc ngà
Mừng vui cành lá la đà gió reo
 
Nắng vàng từng sợi trời gieo
Nỗi lòng ai thả trong veo bóng chiều
Dặm trường thơ thả phiêu điêu
Nghe trong nhịp thở còn nhiều khát khao.
 
 
Nguyễn Kim Dung
 
 
 
 
 
 
 
THU NHỚ AI?
 
Chiều thu ngồi nhớ đến ai?
Mưa rơi tí tách đan cài tình Ngâu
Ngắm mưa lòng dạ càng sầu
Giọt dài, giọt ngắn đuổi nhau trước thềm
 
Lệ Trời hay nước mắt em?
Rơi hoài rơi mãi suốt đêm sũng trời
 Ướt đầm chiếc gối đơn côi
Nhạt nhoà khuôn mặt rối bời, lo âu
 
Trời thương Nàng Chức - chàng Ngưu
Để em mòn mỏi, hắt hiu nhớ người
Phải đâu xa biển cách trời
Mà hai ta vẫn ngậm ngùi cách xa
 
Mênh mông hơn dải ngân Hà
Chẳng cầu Ô Thước bước qua hẹn hò...
Đêm Ngâu thao thức, bơ vơ
Nhớ ai viết khúc tình thơ ngọt ngào!
 
 
 
Tâm Chung Lê Thị
 
 
 
 
 
 
 
 
CHUYỆN TÌNH MƯA NGÂU
 
Ngày xưa Chức Nữ con Trời
Se tơ dệt vải nghỉ ngơi không màng.
Ngưu Lang tên ấy là chàng
Chăn trâu chăm chỉ Trời ban phúc lành.
 
Gả cho con gái xuân xanh
Chàng, nàng đắm đuối duyên thành chẳng lâu.
Chàng quên cả việc chăn trâu
Khung cửi nàng cũng đã lâu chẳng màng.
 
Ông Trời tức giận lệnh ban
Đôi bờ li biệt nước tràn sông Ngân.
Nhớ thương, thương nhớ vô ngần
Mỗi năm chỉ được một lần gặp nhau.
 
Trời thương sai Quạ bắc cầu
Cho Ngưu, Chức được gặp nhau tỏ bày.
Tình xưa chan chứa bao ngày
Vỡ òa nước mắt rơi đầy thế gian.
 
Chuyện tình xưa vẫn còn mang
Yêu nhau chi để chàng, nàng hóa Ngâu.
 
 
 
Oanh Lê
 
 
 
 
 
 
CUNG THANH
Kính tặng Mẹ
 
Mưa dồn đỏ giọt phù sa
Nhà còn mình mẹ giữa ba bốn tầng
Con xa ai đỡ ai nâng
Lần lên bước xuống tần ngần khói hương. 
 
Tuổi xuân mẹ đỡ cung đường
Tuổi xanh mẹ lại nhún nhường chồng con
Cả đời chẳng biết phấn son
Lưng còng dáng núi vẫn còn còng thêm. 
 
Mẹ rằng "Nhạt muối thì nêm
Cơm khê than củi đặt lên giữa nồi
Uống nước thì phải đun sôi".
Dặn con con nhớ nhớ rồi lại quên.
 
Những ngày hoa nắng chiều nghiêng
Thầm thì cha mẹ hàn huyên tuổi già
Giờ cha ở cõi bao la
Mây trùm lên bóng căn nhà rộng thêm. 
 
Như ánh trăng toả khắp miền
Dấu buồn mẹ lận nỗi niềm vào trong
Mẹ ơi!.
Sữa mãi thành dòng...
 
 
Nguyễn Quốc Trưởng
 
 
 
 
 
 
MONG
 
Mong Ngâu buồn đấy Ngâu ơi
Ngâu rơi nước mắt để tôi chung sầu
 
Ngâu cười hay ẩn ở đâu?
Để trời nắng nóng đau đầu nhân gian
 
Mong sao nước mắt ngập tràn
Con người mát mẻ, mùa màng tốt tươi.
 
 
               Hoàng Tuấn Thiệu
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thu về !!!
 
Mây buồn làm hạt mưa rơi
Xua đi tia nắng cuối trời dần tan
Cầu vồng chợt hiện báo an
Ngưu Lang Chức Nữ hân hoan tương phùng.
 
Heo may Thu thật lạ lùng
Thoắt đi, thoắt đến ấm nồng má em
Thuyền trôi đừng vớt trăng lên
Mắt em ngấn nước nhớ miền quê xa.
 
Thu về gọi gió lay hoa
Gọi trời xanh thẳm chiều tà dần buông
Mắt ai khép mảnh trăng suông
Thuyền anh mắc cạn, chẳng luồng lạch ra
 
Thu về mưa gió thuận hòa
Để Ngưu Lang đợi người xa trở về
Chức Nữ ngàn dặm sơn khê
Vượt qua dâu bể lại về bên nhau.
 
Thu về quên những nỗi đau
Quên đi tia chớp nát nhàu tim gan
Thu về khởi sắc bình an
Cho hồn thơ tỏa hương lan ngọt lành.
 
 
 
Khang Ninh
 
 
 
 
 
 
 
THU !
 
Dang tay chào đón thu về
Mỉm cười anh nói say mê thu rồi
Heo may xào xạc lá rơi
Hạ đi quay gót xin mời thu sang
 
Cúc hoa đã trổ bông vàng
Sen hè nhường lối khẽ khàng ẩn sâu
Lòng vui vui hát mấy câu
Thu ơi nàng có mùa sau ...đợi chàng !
 
Lưu Bích Thu
 
 
 
 
 
XÉ RÀO
 
Nhà nàng gần, ngõ lại xa
Đêm đêm hai đứa chuyện qua hàng rào
Lâu không gặp, dạ cồn cào
 Người dưng vắng bóng, hanh hao lòng mình
 
Tương tư, chuyện đã rõ rành
Vắng nhau chưa tỏ ngọn ngành, chưa yên
Bồn chồn, men nhớ nhen lên
Xé rào, mở lối nhà bên tự tình
 
Dẫu đem chút tội liều mình
Còn hơn thiếu vắng bóng hình của em.
 
 
Trần Thư
 
 
 
 
 
 
 
 
ĐÊM THU NHỚ MẸ
 
Thế là đã sáu mươi năm
Thời gian đằng đẵng xa xăm muôn trùng
Tiết vu lan nhớ khôn cùng
Dáng hình của mẹ chưa từng nhạt phai
 
Bấy nhiêu ngày tháng năm dài
Mẹ như tia nắng ban mai chỉ đường
Dẫn con thoát khỏi đêm trường
Bằng câu Kiều, khúc yêu thương bời bời...
 
Lời ru ấy - thuở thiếu thời
Cho con vượt những quãng đời gian nan...
Đêm nằm nghe gió thở than
Ngoài kia xào xạc thu đang trở mình...
 
Canh thâu khắc khoải nín thinh
Sao mà da diết nhớ hình mẹ xưa
Ngâu về trời chợt đổ mưa
Ngỡ lòng rơi lệ mẹ vừa ghé thăm...
 
Đêm dài... biết bấy nhiêu năm.
Con như đứa trẻ còn nằm nôi ru...
 
 
 
 
Phạm Thúy Vinh
 
 
 
 
 
 
THI SĨ ĐA TÌNH
 
Nhà thơ nào chả đa tình
Ai mà chẳng có bóng hình trong mơ
Em đây không phải nhà thơ
Thả phanh chém gió vu vơ ấy mà
 
Quý trân đức độ tài hoa
Vần thơ gửi gắm mặn mà cho nhau
Chắt vàng gạn lọc khơi thau
Bạn bè thương mến xoá nhàu thói hư
 
Xin là thi hữu vô tư
Chân thành trong sáng nhã như thôi mà
Cảm thông yêu quý bạn ta
Hồn thơ bay bổng bài ca dâng đời.
 
 
 
Hoàng Yến Nhung
 
 
 
 
           NHỚ BẠN
 
Nhà bên hoa sữa khoe màu
Có đôi chim trắng bồ câu gật gù
Se se cơn gió lãng du
Để tôi nhớ bạn hẹn thu chưa về
 
 
Huy Hồng
 
 
 
 
 
 
 
VIẾT Ở HÀNG SÁCH CŨ
 
Phố dài cứ mãi lênh đênh
Bước chân vô định buồn tênh một chiều
Vạn người mà thấy cô liêu
Văn chương bạc bẽo bấy nhiêu giữa đời
 
Tuổi tên vang bóng một thời
"Khái Hưng, Trọng Phụng" nằm phơi vỉa hè
Chồng chồng lớp lớp vàng hoe
"Đào Duy Anh" ngẫm mà se sắt lòng
 
Giữa thời mở cửa đếm đong
Bao nhiêu kiệt tác thành đồng nát sao
Văn nhân đâu nỗi thoái trào
Vạn ngàn con chữ đổ ào trong tôi
 
Ngẩng lên chiều đã dần vơi
Lật trang thi phẩm ngậm ngùi xót xa
Xin trời đừng nổi can qua
Dở hơi tôi giữa phồn hoa khóc người.
 
 
 
 
Phúc Hữu
 
 
 
 
 
 
LÃNG DU
 
Cùng trời cuối đất bên nhau
Em vàng sắc lá anh đau mấy mùa
Mộng tình năm tháng thuê thùa
Có còn thắm thiết vui đùa sóng trăng
 
Tình anh muôn thuở vĩnh hằng
Khắc sâu nét bút trói giằng thịt xương
Bốn mùa biết mấy tai ương
Rời cành còn tỏa sắc hương muôn trùng
 
Kề vai quên chuyện não nùng
Lãng du ngàn kiếp tận cùng thế gian.
 
 
Vũ Kim Thanh (London)
 
 
 
 
 
 
CHIM SÁO NGÀY XƯA
 
Bao giờ mướp nở vào Xuân
Sáo bay còn nhớ gió vần vũ mơ
Xin đừng đốt chín hồn thơ
Xin đừng khơi lạnh lên bờ môi cay
 
Sáo ơi! Sáo hãy về đây
Sáo bay mỏi cánh tháng ngày dạt trôi
Hãy về đậu phím thơ tôi
Có sông, có biển, có trời mây xanh
 
Có hoa, có lá, có cành
Có đồi, núi biếc, thác ghềnh ta chơi
Thơ tôi có ánh trăng ngời
Có chàng thi sĩ đợi người sang sông
 
Sáo ơi! Đừng tái tê lòng
Tình thơ mở rộng ngóng trông Sáo về
Ra tìm chỗ ấy bờ đê
Cùng nhau kiếm lại câu thề bỏ quên.
 
 
 Quang Lục
 
 
 
 
 
 
 
GIẾNG THU
 
Sớm Thu mờ ảo sương giăng
Hàng cây lặng đứng dùng dằng heo may
Se se thấm lạnh vai gầy
Con tim thổn thức vơi đầy tiếng Thu
 
Bỗng nghe dìu dặt lời ru
Vườn ai vọng tiếng cúc cu gáy buồn
Chạnh lòng tưởng tiếng mưa tuôn
Võng đưa kẽo kẹt nghiêng hồn thơ tôi
 
À ơi cánh vạc chơi vơi
Em ru con ngủ lòng tôi đọng sầu
Chim bay mỏi cánh về đâu
Cho tôi nhắn gửi mấy câu lỗi mùa
 
Sớm nay trời chẳng đổ mưa
Mà sao nhỏ giọt nhặt thưa tiếng lòng
Từ hồi chim sáo sang sông
Lời ru thắt nghẽn tầng không tháng ngày
 
Lưng trời vời vợi heo may
Có người vớt gió đổ đầy giếng Thu.
 
 
Sơn Thủy
 
 
 
 
CẢM NGHĨ VỀ THÁNG CÔ HỒN
 
Ngục tù đã mở chưa ông
Mà sao nghĩa địa lặng không tiếng người
Hương hoa con thắp lên rồi
Gió vi vu gió, mây ngồi đong đưa
 
Thương người một thuở xa xưa
Áo quần con gửi có vừa mặc không?
Nắng như thiêu đốt trên đồng
Thành tâm báo hiếu tổ tông của mình
 
Không xe cộ, chẳng ngựa hồng
Bâng khuâng nỗi nhớ chất chồng mẹ cha
Kiếp người cũng lắm phong ba
Biết đâu lành dữ nơi xa… Niết Bàn
 
Vườn bia nhang khói chứa chan
Cầu mong tiên tổ cơ hàn đi qua
Chân linh nội ngoại gần xa
Thoát vòng địa ngục, hương hoa con cầu!
 
 
Ngô Trung Dũng
 
 
 
 
 
VU LAN BÁO HIẾU
 
Nói thì hay lắm người ơi
Làm sao thấy được những lời thật tâm ?
Hai bàn tay, trọn tình thân
Cả cuộc đời, cả thanh xuân gió vờn...
 
Tuổi già vật vã, cô đơn
Ốm đau, bệnh tật, chẳng hơn cỏ mềm
Nhẫn tâm bòn nốt mảnh thềm...
Thế mà ra rả đêm đêm ngày ngày
 
Rằng ta thương mẹ lắm thay
Thương yêu chăm chút ... dịp này... Vu Lan
 
Chết rồi chứng kiến con ngoan...?
 
 
Thanh Thủy
 
 
 
 
 
 
 
 
 
NGẪM SUY
 
Ngày xưa triệu phú là giầu
Bây giờ tỷ phú ở đâu cũng nhiều
Vẫn còn vô số người nghèo
Hẩm hưu số phận bọt bèo lắt lay
 
Luật đời vay trả, trả vay
Mấy nhà tỷ phú cầm tay người nghèo
Ở đời lắm cảnh trớ trêu
Muốn to ngọn lửa, bấc khêu không dầu
 
Chăm đi cúng lễ, kêu cầu
Người nghèo không biết có giầu được lên..?
Nhìn xem những kẻ lắm tiền
Mua cả trời đất, thánh hiền, nhân tâm...
 
Thanh bần phơi giữa phong trần
Bao giờ trái đất một lần đổi ngôi..?
 
Hỏi Trời, Trời ở cao vời
Hỏi Phật, Phật chỉ mỉm cười từ bi
Thời gian, lặng lẽ trôi đi
Con người đứng lại NGẪM SUY sự đời.
 
 
 
Phạm Tĩnh
 
 
 
 
 
 
NGÀY ẤY ANH ĐI
 
Phượng hồng năm ấy chia tay
Anh đi để lại tháng ngày nhớ thương
Mịt mù nơi ấy chiến trường
Bom vùi đạn xé, khó đường vượt qua
 
Làm trai quyết chí xông pha
Xung phong diệt giặc quân ta chẳng sờn
Quyết tâm gìn giữ giang sơn
Xiết vòng vây, địch hãi hồn rút lui
 
Quê hương mở hội mừng vui
Còn em thì mãi ngậm ngùi lệ rơi
Chia tay ngày ấy anh ơi
Chiến trường còn mãi ở nơi anh nằm
 
Khói sương mờ mịt xa xăm
Anh đi để lại tháng năm em chờ.
 
 
Hoài Hiền Hiền
 
 
 
 
 
CHIỀU THU
 
Lam chiều ngọn khói liêu xiêu
Màu thu xanh ngắt cánh diều xuyên không
Mây như khoe sắc vẩy rồng
Vàng ươm sợi nắng phiêu bồng lung linh
 
Chiều thu rất đỗi thanh bình
Mặt hồ phẳng lặng in hình mây trôi
Bên hồ liễu rủ lả lơi
Thuyền câu rẽ sóng buông mồi lặng thinh
 
Tiếng chày giã cốm thậm thình
Hướng thơm lúa mới kết tình lứa đôi
Ảo huyền hình bóng em tôi
Tay vun cốm, miệng nụ cười như hoa
 
Ơi em gái dáng kiêu sa
Tôi say thu muộn hay là say em?
Dịu dàng em thả gót sen
Chợt heo may thổi ngoài hiên động mành!
 
 
Đỗ Thị Vinh
 
 
 
 
 
 
 
 
HOÀNG HÔN ĐÀ LẠT
 
Lặng nhìn hai mộ đồi thông
Thương hồn lữ thứ ngóng trông bốn mùa
Nấm mồ xa xứ bơ vơ
Giữa miền Sơn cước gió mưa dãi dầu !
 
Ngàn năm ôm trọn nỗi sầu
Dệt thiên tinh sử làm đau cõi người
Đà Lạt sương lạnh trắng trời
Thông reo vi vút khóc người ngàn xưa !
 
Thương đời huyết lệ thành thơ
Trời thương cảm, thả giọt mưa trắng đồi… !!!
 
 
 
Vũ Thị Minh Thảo
 
 
 
 
 
 
ĂN CHÁO CÙNG MẸ
 
Lo sao chăm bẵm mẹ già
Lưng cơm dẫu mỏng, cháo hoa lại dày
Cuộc đời muối mặn gừng cay
99 tuổi giữa ban ngày, ngỡ đêm
 
Cò con đậu phải cành mềm
Câu ca dao dạ xót thêm đến giờ
Mẹ cười như thuở còn thơ
Vầng trăng chiều khuyết cậy nhờ cháu con
 
Cái tôm cái tép gầy mòn
Chợ phiên chỉ kịp lon xon cửa ngoài
Bữa cơm độn sắn ngô khoai
Tép riu, cá vụn… cõng hoài rau dưa
 
Mẹ đi cấy, bố đi bừa
Đường về lã chã, nắng mưa cồn cào
Vó màn cất cả trăng sao
Khoai hà sắn sượng, gạo nào ăn đong?
 
Mẹ giờ gối mỏi lưng còng
Cháo nhừ thập cẩm răng long, nuốt dần
Mẹ rằng cháo mãi cực thân
Miếng cơm chắc dạ, tăng phần bình yên
 
Mẹ ơi xin chớ buồn phiền
Con cùng ăn cháo làm quen khi già.
 
 
Trịnh Toại
 
 
 
 
 
 
 
MƯA NGÂU
 
Ngâu do tháng bẩy mưa nhiều
Vào ba ra bẩy sớm chiều ướt mây
Cớ sao lại bảo ngâu vày
Phải hôm trăng khuyết gió lay Ngân Hà
 
Bởi vì ngày ấy em qua
Thuyền trăng treo ngược gốc đa chòng chành
Hay là cũng tại riêng anh
Vội đi quên hẹn mây xanh đợi chờ
 
Để rồi nước mắt ngẩn ngơ
Xót thu vàng lá bây giờ hẹn nhau
Vội vàng như thể mưa ngâu
Mây tan nắng đến bắc cầu em qua.
 
 
Vũ Đức Thúy
 
 
 
 
 
 THU SANG !
 
Tiếng em hay gió ngọt ngào
Lá rơi nghiêng thả rót vào nhớ nhung
 
Mây giăng giăng lối mông lung
Heo may xe sợi nắng cùng em sang !
 
Chiều buông ai dạ ngổn ngang
Giọt sương dấu cả sắc vàng ánh tơ
 
Hoàng hôn như thực như mơ
Em đang sánh bước... còn ngờ ! Ngợ chi !
 
 

Thành Lâm
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
BTV  giới thiệu: Nhà thơ Trịnh Toại
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: