Thứ năm, 26/12/2024,


Chùm thơ sinh hoạt tháng 11 của các thành viên CLB Lục Bát Sài Gòn (24/11/2013) 


 

KHOẢNH KHẮC

 

Giơ tay chạm cõi vô hình
Hóa thân cỏ dại, cuộn mình vào đêm
Gió nồm rít giữa mông mênh
Hạt sương trĩu nặng ướt mềm lời ru

Lạc nhau, ký ức xa mù
Mưa chiều rấm rứt trời thu bẽ bàng
Hòn than ngún lửa chưa tàn
Nhấp nhô giông bão ngổn ngang câu thề

Vỡ tan khoảnh khắc đam mê
Dội vào vách núi… vọng về xa xôi.

Trịnh Thùy Mỹ

 


NHỚ QUÊ

 

Kể từ bỏ xứ ra đi
Nợ cơm áo cứ ôm ghì chặt con
Quẩn quanh mấy nẻo đường mòn
Gặp đồng hương lại nhớ cồn cào quê

Bao năm chưa một lần về
Cứ lần lữa với trăm bề trước sau
Cái nghèo chẳng biết vì đâu
Quẳng lên nón cũng quay đầu chạy theo

Miền Trung còn mẹ cha yêu
Đợi mòn mỏi bóng liêu xiêu hiên nhà
Từng cơn bão lũ quét qua
Quét luôn những ước mơ nhòa nhạt bay

Sài Gòn sáng sớm hôm nay
Lại nghe tin báo bão Haiyan về
Lòng buồn thêm nỗi đau tê
Tết này con lỗi hẹn quê nữa rồi

Lê Hà Thăng


RU CHÁU

(Tặng bé Tôm tròn một tuổi)

 

Tôm ơi, cháu ngủ cho ngoan
Để ông viết tiếp những trang cuộc đời
Trong mơ cháu nhoẻn miệng cười
Như bông hồng nhỏ đất trời tặng ông

 

Phúng pha phúng phính má hồng
Dậy rồi cháu lại khắp phòng lê la
Đứng còn chưa vững thế mà
Cháu lao lên trước như là tên bay

Mười hay tháng, còn chưa đầy
Bé Tôm đã biết “hấp hay” trêu bà
Tôm còn biết chỉ bông hoa
Đồng hồ tích tắc cả nhà đều khen

Khi mà Ai- pát bật lên
Trò nào không thích Tôm liền tắt ngay
Bóng nhựa Tôm đã biết xoay
Còn biết đá nữa rồi bày đồ chơi

Thích nhất là nghe cháu cười
Giòn tan lanh lảnh như hồi chuông ngân
Tiếng cười ấm cả không gian
Nằm bên cháu ngủ ngập tràn niềm vui

Phạm Đạo


HOA HẬU NỤ CƯỜI

 

Em thêu áo mỏng nhân ngư
Để anh phải viết trang thơ tỏ tình

Tưởng rằng như thế ta mình
Ngờ đâu rẽ bước thình lình sang sông

Thơ tình ấp gối bằng không
Lạnh lùng em đã theo chồng rồi thôi

Nữ hoàng nhan sắc lên ngôi
Anh đây vẫn tiếc làn môi em cười

Nguyệt Quế

 

CHIỀU SƠN CƯỚC

 

Lưng đồi choàng mảnh mây chiều
Mỏng manh sợi khói đìu hiu mái nhà


Chập chờn cánh nhạn xa xa
Lẽ loi lạc lõng tiếng gà ỉ eo


Lưỡi liềm trăng vắt đỉnh đèo
Khói sương chim hót rong rêu giọt buồn


Đục trong trầm bổng tiếng chuông
Chiều buông sơn cước thả hồn phiêu diêu.


Việt Thắng

 


THÁNG MƯỜI

 

Ai đem trải nắng hanh vàng
Cho ngàn tơ lụa rỡ ràng thêu mây
Ai làm trở gió heo may
Cho ngồng cây cải cho gầy cành xoan

Tháng mười người nói đa đoan
Đã xao xác lá còn loang sắc chiều
Tôi về bên bến cô liêu
Gặp ngày xưa nét yêu kiều của em

Tháng mười chớm vụ đông ken
Hình như trời cũng hờn ghen với người
Mẹ đem chăn áo ra phơi
Giặm khe hở liếp sợ trời chuyển giông

Tháng mười nước ngập bến sông
Chuyến đò xưa ấy cứ bồng bềnh trôi
Phận duyên xô dạt cuộc đời
Ngàn năm ngồi vớt rối bời ngàn năm

Vũ Thụy


THUỞ ẤY HỌC TRÒ

Không không Huyền chẳng chơi chuyền
Anh ăn gian quá nên Huyền mới thua
Ô hay! Huyền nói lạ chưa
Huyền dở mà cứ đổ thừa cho anh

Bây giờ mình chơi rải ranh
Bao nhiêu bàn thắng anh dành cho em
Em về thao thức suốt đêm
Anh về ôm giấc trạng nguyên vào đời

Ngày mai pháo nổ rợp trời
Anh đem xe ngựa đón người ngày xưa
Đò chiều đã vắng đò đưa
Người con gái ấy mới vừa sang sông

Huyền ơi sao vội lấy chồng
Thơ tình anh viết chửa xong kia mà.

Cẩm Giang

 

 

NHÌN ĐỜI


Rượu đời ta uống đà say
Rượu tình ta cũng lăn quay một thời
Tìm nơi vắng vẻ ta chơi
Nhìn trăng tròn khuyết nghiệm lời dại khôn

Ngựa già đối bóng hoàng hôn
Rung bờm hí húc chân chồn tiếc xưa
Một thời muôn dặm sớm trưa
Vượt đèo bươn suối nắng mưa mặc dầu

Dấn thân vào quàn nông sâu
Non xanh thường đến giang đầu thường vui
Chia cho đời chút thắm tươi
Chia cho tình chút ngọt bùi thế nhân

Từ ta nhập cuộc phong trần
Trời cho thì nhận biết lần mấy mươi
Nhìn đời còn lắm hồng tươi
Nhìn trăng tròn khuyết mỉm cười cùng trăng.

Hoài Nhơn

 


RU CA

 

Thả hồn theo với gió trăng
Một thời phiêu lãng dẫu rằng thu đang…
Thiền – Tâm say giấc mộng vàng
Ru đời quên hết trái ngang, nhọc nhằn

Bập bênh
Khi giáng
Khi thăng
Thu vàng heo hắt
Đã hàn giá Đông
Đã từng ướp lửa Xuân hồng…
Dừng chân lữ khách
Tịnh không sắc ngời
Thì cùng mây gió em ơi!
Lãng du quên hết
Mặc đời thế nhân…
Xả - Buông cho hết bụi trần
Ru ca tình khúc
Rũ Sân – Si đời.

Doãn Hải

 

HOÀI NIỆM THU

Hạ chiều vừa dứt tiếng ve
Đã nghe thấp thoáng thu về thu ơi

Hình như có tiếng lá rơi
Lao xao… vương vấn những lời chia tay
Hình như thoáng chút heo may
Len vào trong lá, trong cây giọt buồn

Cành khô, lá úa khắp vườn
Còn vương chút nắng đang vờn trong cây
Gió se sẽ lạc vào mây
Để sương giăng đợi những ngày thu sang

Qua rồi ngày hạ chói chang
Nên yêu hoa sắc nắng vàng ngày thu

Lương Sơn

 

 

 


NHỚ ƠN ĐẠI TƯỚNG

 

Đại nhân đất nước ra đi
Tướng tài đại nghĩa, nhất nhì thế gian
Võ văn trí dũng song toàn
Nguyên nhân đại thắng núi ngàn còn ghi

Giáp hai thế kỷ sử thi
Qua cơn binh biến, lâm nguy khốn cùng
Đời ta hưởng hạnh phúc chung
Nhờ ơn Đảng, bác sánh cùng non cao

Ơn xương máu của đồng bào
Người người ngã xuống, cao trào tiến công
Mai sau con cháu Lạc Hồng
Khắc ghi lịch sử tổ tông của mình
Ghi danh thánh Giáp quang vinh

Trương Viết Hùng


CHỐN CŨ

 

Về theo phố cũ nắng vàng
Chợt thương mùa hạ đi sang nắng chiều
Học trò năm ấy hắt hiu
Trường xưa ngói vỡ gió liêu xiêu gầy

Em còn nhớ buổi chia tay
Cây bàng gởi một áng mây bồng bềnh
Anh từ dạo ấy lênh đênh
Áo cơm xô ngược đời quên cuộc tình

Đôi khi lòng bỗng lặng thinh
Mái hiên kỷ niệm một mình ngóng trông
Quê nhà khấp khểnh chờ mong
Chuyến đò trễ nãi dòng sông âm thầm

Em đừng nhắc chuyện trăm năm
Anh đâu ngậm ngải tìm trầm ngày xưa
Trách mùa hạ vẫn đong đưa
Người đi bạc tóc sao chưa gặp người.

Bùi Đức Ánh


SÓNG MẠN THUYỀN

Mạn thuyền bé nhỏ ven sông
Âm thầm lặng lẽ đợi trông một người
Bờ sông chiếc lá vừa rơi
Sóng miên man vỗ những lời tháng năm

Sóng chờ lữ khách ghé thăm
Biệt tăm chẳng chút hồi âm mạn thuyền
Kể từ úa mộng lương duyên
Bóng người xa lắc đợi thuyền bến sông

Một hôm trời bỗng bão giông
Thuyền không theo lái đành lòng lỡ duyên
Thương cho một kiếp thuyền quyên
Trách hờn chi nữa truân chuyên phận buồn

Muộn phiền chất chứa sầu tuôn
Sông sâu mang cả cội nguồn ra khơi
Làm sao vơi hết người ơi
Biển xanh có hiểu đầy vơi nỗi buồn

Bờ sông tím lục bình hơn
Mạn thuyền sóng vỗ dỗi hờn vào nhau
Lênh đênh trên sóng bạc màu
Bồng bềnh sâu lắng để đau một mình

Người về gác mộng lặng thinh
Mạn thuyền tiếc mảnh chung tình người ơi
Chiều nay hong tóc bên đời
Còn nghe sóng vỗ những lời thụy du!


Ngọc Lựu


ĐÀ LẠT YÊU

Về thăm Đà Lạt sáng nay
Trời thu lạnh sương mù bay trắng rừng
Dạo chơi khắp nẻo phố phường
Mây trời bao phủ đoạn đường đang đi

Ghé qua thăm thác Cam Ly
Nước tung bọt trắng rầm rì thác reo
Cheo leo đỉnh núi lưng đèo
Như trên mây gió suối reo cùng mình

Gởi hồ Than Thở chút tình
Suối mơ hợp với lòng mình mộng mơ
Thác Pren, thác đợi chờ
Ai chưa đến được bao giờ đến đây?

Hồ Xuân Hương giữa đêm nay
Gió trăng dịu mát hồ đầy bóng sao
Đà Lạt yêu tự lúc nào?
Xa rồi gởi lại biết bao nhiêu tình.

Đỗ Khoa

 

 

VẤP NGÃ

 

vấp cục đá bằng viên bi
cơ hồ cỏ một cộng thi thoảng nhàu

vấp cục đá bằng quả cau
dường như nắng sắp sửa màu ly bôi

vấp cục đá bằng cái nồi
biết đâu trăng cũng hoang đồi âm u

vấp cục đá bằng chiếc lu
dẫu không tin gió vẫn mù mịt dưng

cục đá lớn dần theo, nhưng
ta thì bé lại đến từng hạt tiêu

chợt khi té nhận ra điều
ai nên khôn chẳng dại nhiều ít phen

cuộc đời còn lắm bon chen
vấp vào nhau ngã đè lên nhau cười

ha ha hố hố hừ hừ
vịn câu thơ đứng dậy từ từ em ...

Sài Gòn, 11.2013
Bình Địa Mộc

 

 

 

 

ĐA ĐOAN

 

 

 

Cũng từ lạc bước bến thơ
Mới ra nửa tỉnh, nửa mơ, giữa ngày
Chuốc câu tứ tuyệt... tự say
Đa đoan sáu tám... xe dây buộc tình

Em chao chát giữa xuân đình
Mắt răm, má lúm, lung linh giếng làng
Hội Đình lắm kẻ giàu sang
Gió bay rách áo bẽ bàng đường tơ

Đó là em, đỏ mộng mơ
Sông hờn, sóng khát vỗ bờ bồng bênh
Câu thơ mắc nợ ngang ghềnh
Ân tình sũng ướt... nhạt tênh môi cười

Cũng đành gãy cánh hoa ơi
Bao nhiêu thế, bấy nhiêu thôi... ta về
Nối vần lục bát chân quê
Mặc tình áo vá, câu thề lửng lưng

Dửng dưng thôi cũng chẳng đừng
Nhìn câu thơ cũ lời rưng rưng lời

Lục bát à, lục bát ơi
Bởi đa đoan lắm nên tôi lạc người.

Lê Minh Dung

 

BÃO LÒNG

Nỗi buồn giấu kín trong lòng
Niềm đau cũng chỉ bão giông riêng mình
Mưa đời gội rửa hồi sinh
Cho ta tắm mát suối tình trong veo


Ngọt ngào cay đắng ít nhiều
Chát chua hương vị tình yêu mặn mà
Một lần dậy sóng tim ta
Chạnh nghe thổn thức vỡ òa niềm tin


Thủy chung nồng ấm cuộc tình
Chút gì để nhớ bóng hình trăm năm.


Kiều Huệ

 

Biên Tập giới thiệu: Trương Nam Chi


Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Hương Sinh - huongsinh1953@yahoo.com.vn - 01237124046 - CLBLB Doan Thi Diem( HY)  (Ngày 26/11/2013 16:22:01)

GHÉ VƯỜN LỤC BÁT SÀI GÒN

Ghé vườn lục bát Sài Sòn
Xanh vàng đỏ tím, xuân còn tươi xuân
"Đa đoan" nức nở cuộc tình
"Bão lòng"Ai hiểu cho mình cõi riêng
Đường đời"Vấp Ngã" cứng thêm
Ghét "Yêu" từ thuở đứng trên trường đời
"Sóng mạn thuyền" lúc đầy vơi
Bầu trời trong vắt nhớ NGƯỜI lớn công
Qua rồi "HOÀI NIỆM" sâu nông
"RU CA " thưở ấy ấm trong tim này
"NHÌN ĐỜI" thấy có ngọt cay
"HỌC TRÒ THUỞ ÂY" ngày nay in hình
Vần thơ thắm nghĩa đẹp tình
Sài Thành- Hương nhãn chúng mình thương nhau!

Các bài khác: