Thứ bảy, 21/12/2024,


Chùm thơ của CLB Lục Bát Hải Phòng (29/10/2012) 

Lương Thế Phiệt

NẰM NGHE

Nằm nghe đá đổ mồ hôi
Nghe lời rơm rạ rối bời ngõ quê
Bờ tre ru tỉnh ru mê
Vầng trăng quên cả lối về vườn cau
Giữa đồng mây trở cơn đau
Đầu làng cháy nắng trên đầu gió quay
Con về lạc lối cỏ may
Mang mang tiếng cuốc gầy gầy tiếng ong
Giầu chưa hương mặn lửa nồng
Nghèo chưa ra khỏi cánh đồng cuối thôn
Nằm nghe tiếng sáo vô hồn
Nằm nghe sấm chớp đổ dồn mặt ao
Nằm nghe non nỉ cào cào
Nằm nghe gió buốt đập vào mái tranh
Đêm nằm nghe giữa mong manh
Hồn quê vá víu rách lành kêu đau.

 
 
 

Huy Hẹn
 
CỎ XANH
 
Sinh ra trước cả loài người
Xanh xanh, tới tận chân trời vẫn xanh
Chắt chiu hương đất ngọt lành
Tạo nên sức sống tươi xanh muôn đời
Hòa mình bên cạnh con người
Không chê rộng hẹp, không cười thấp cao
Mặc cho nắng táp mưa cào
Vẫn xanh tươi chẳng khi nào hết xanh
Thân mềm lá nhỏ mỏng manh
Gọi chung là Cỏ mà thành cái tên
Thiết tha mặt đất ấm mềm
Phủ màu xanh dịu khắp trên hoàn cầu.
 
 
 
Vũ Nhang

BÃO MUỘN

Cuối đông còn chút nắng chiều
Chị tôi đợi bóng chữ yêu héo gầy
Một đời gom lá vén cây
Chỉ mong được có những ngày bình yên
Đò đầy bao chuyến nhân duyên
Mà nay vẫn một con thuyền nổi trôi
Sân ga nào đón chị tôi
Hết hoàng hôn lại mai rồi hoàng hôn
Lẽ nào giữ mãi lòng son
Má hồng nỡ để phai mòn nét xuân
Nắng mưa biết mấy phong trần
Sao duyên kiếp vẫn nợ nần với ai
Phận đời bạc trắng như vôi
Con thuyền lạc bến chơi vơi không bờ
Oán tình trả hết vào thơ
Còn mong xuân muộn, duyên hờ mà chi
Trời ơi nổi bão làm gì
Gió tan, mưa tạnh chị đi lấy chồng.

  

Kim Cúc

 VIẾT Ở CHÙA BA VÀNG

Lên cao rừng núi điệp trùng
Ngôi chùa tĩnh lặng giữa vùng thiên nhiên
Tìm chùa vãn cảnh thần tiên
Ngồi thiền trước Phật cầu yên mọi bề
Đời người bao cảnh tái tê
Chẳng mong vẫn đến, u mê mịt mùng
Phật trên cao có thấu cùng
Đang vui đàn gãy dây chùng phím rơi
Cầu cho hoa héo lại tươi
Cầu cho hiểu được lòng người đục trong
Tĩnh tâm tu lại tấm lòng
Nhờ câu kinh Phật vượt vòng bão giông
Đời là sắc sắc không không
Gieo gì gặt nấy cánh đồng nhân duyên. 

 
 
 

Nga Anh Hoàng

TÌNH MẸ

Mẹ tôi - cuốc nắng, trồng mưa
Mồ hôi gieo hạt - Sớm trưa trên đồng
Oằn lưng vai gánh, vai gồng
Bước chân mòn gót, da phồng chai tay
Đói thì nuốt đắng ngậm cay
Để cho con những tháng ngày áo cơm
Mùa đông rét cóng rạ rơm
Tôi từ lòng mẹ vườn ươm cây đời
Cha về sớm phía cuối trời
Sau lưng để lại một thời tủi đau
Gió sương gội trắng mái đầu
Cút côi đời mẹ - nát nhầu tuổi xuân
Mẹ như hạt thóc tám xoan
Rút thân ra hạt gạo vàng thành con
Bây giờ bưng bát cơm ngon
Ngước lên ảnh mẹ chỉ còn khói hương
Hình như trong gió trong sương
Nhập nhòa bóng mẹ vẫn thường đâu đây
Nửa vành trăng khuyết lưng gầy
Lòng con sáng mãi những ngày mang ơn
Mẹ là áo - Mẹ là cơm
Môi con sữa mẹ còn thơm đến giờ.
 

 

Nguyễn Cường 

HÌNH & BÓNG

Đi lang thang
Vấp phải mình
mới hay cơ sự bóng hình đổi thay
Nụ cười còn ở trên tay
hình ngồi dưới đất
bóng bay lên trời
phút giây lòng dạ rối bời
sao hình với bóng lại rời rạc nhau
phải chăng tình đã nhạt nhàu
ngược xuôi đâu có ai cầu mặc ai
Ngày thì ngắn
đêm thì dài
nghiệp duyên thì mỏng, đức tài thì nông
nợ đời vay trả lòng vòng
làm sao giữ nổi bóng không lên trời
Thương mình
ới bóng mình ơi…

 
 
 

Trịnh Bá Khả

NÔNG DÂN

Những người đang sống quanh ta
Không bà con, cũng vẫn là người thân
Mấy đời gốc gác nông dân
Nương trời, bám đất, xoay vần tháng năm
Vương tơ rút hết ruột tằm
Chắt chiu giọt nắng, ươm mầm hạt mưa
Mong ngày, đợi tối, trông trưa
Bát cơm manh áo thiếu thừa đã quen
Mặc người xuôi ngược bon chen
Chẳng hay tính chuyện nhỏ nhen với đời
Của mình nước mắt mồ hôi
Giữ gìn chẳng để cho người lấy đi
Nói lời mộc mạc chân quê
Ở ăn cũng chẳng cầu kỳ cao xa
Thân ai mở hết lòng ra
Giận ai ít bữa lại hòa được ngay
Thương người dang rộng vòng tay
Nhường cơm, sẻ áo lòng đầy cảm thông
Neo mình vào bến cộng đồng
Thuyền xuôi, nước ngược, bão dông xá gì
Phải khi giặc lấn biên thùy
Chẳng từ gian khó chẳng nề hy sinh
Xả thân vì nước quên mình
Biết là chiến sĩ vô danh cũng làm
Đến khi ca khúc hải hoàn
Lại về thôn, bản lại làm thứ dân
Vương chi địa vị công thần
Càng tin phép nước, càng tuân lệ làng.
 
 
 

Hoàng Khôi

GIÓ ĐỒNG

Gió đồng thổi tới bao la
Từ bình minh đến chiều tà chưa thôi
Gió se sắt quặn lòng tôi
Vì em chưa nói một lời cho nhau
Đi thì khổ, ở thì đâu
Đã yêu, yêu đến bạc đầu còn yêu 
Gió đồng thành ngọn lửa thiêu
Để trăm năm nói mãi điều yêu em.
 
 
  
 
Đỗ Bá Cung

NGHE MƯA


Chiều nghiêng khuyết nửa bóng đời
Ta ngồi nghe tiếng mưa rơi chạm cành
Giọt nào bay giữa mong manh
Giọt nào rơi xuống hóa thành dòng sông
Giọt nào vật vã bão giông
Hóa thân vào đất cánh đồng quê ta
Giọt nào lạc ở rừng xa
Tan vào sông núi nở hoa ngàn đời
Ước mơ nào cũng xa vời
Giật mình ta vướng bóng thời ta xưa
Nhìn trời qua những hạt mưa
Câu thơ sũng ướt nắng chưa đủ hồng.
 
 

Trịnh Viết Toại

MÀU HOA ẤY

Bằng lăng tím mấy quãng đường
Bâng khuâng chiều hạ, vấn vương tơ lòng
Duyên tình ai nỡ bẻ cong
Để màu hoa ấy chìm trong mắt người.
 
 
 
 

Vũ Bá Lễ

NỖI ĐAU CÒN ĐÓ


Ru buồn thấm đẫm gió trời
Quấn quay neo cạn cuộc đời chị tôi
Tật nguyền theo tháng ngày trôi
Dập dềnh trước mặt vàng nôi: Dị hình
Sinh linh núm ruột tội tình
Bên chồng con ngủ trơ mình trắng đêm
Cây thương cho lá rơi êm
Vườn khuya chị nhặt. Dồn đêm sang ngày
Đói no nơi ruộng cấy cày
Chua phèn nhuộm sẫm bàn tay gieo trồng
Nắng trưa đổ lửa ngoài đồng
Quên thời gian với khoảng không: ngoài nhà
Lời ru quyện gió bay xa
Neo nơi hồn chị - lòng ta nát nhàu
Vẫn nguyên vẹn một nỗi đau
Cánh cò trĩu nặng chất màu da cam!
 
 

Thúy Bẩy

NÓI VỚI ANH

Gặp nhau bỗng lệ tuôn trào
Về đi anh! Nhỡ cồn cào sóng xô
Biết rằng giây phút mơ hồ
Mà sao lay động bến bờ riêng nhau
Thời gian lặng lẽ qua mau
Ngỡ tình đâu có bạc mầu phôi pha
Giờ anh đã của người ta
Thôi đừng vương vấn chiều tà mây bay
Một thời nửa tỉnh, nửa say
Ta đem chôn chặt tháng ngày ngổn ngang…
 
 
 
 

Nguyễn Thị Thúy Ngoan

THU VỀ


Thu về như gái đành hanh
Ngúng nga, ngúng nguẩy vin cành đong đưa
Chợt mưa, chợt nắng như đùa
Buồn như tiếng mõ trong chùa tụng kinh
Trời xanh mây trắng lung linh
Bên hồ Tam Bạc soi hình đáy sông
Em và bến nước viển vông
Heo may gió thổi… lông chông tháng ngày
Thu về thay lá cho cây
Hoàng hôn nhuộm bạc vai gầy chơi vơi
Thu về thương quá đi thôi
Mưa ngâu se lạnh, nhớ người phương xa!...
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Tiến Bình - tienbinh_nguyen@yahoo.com.vn - 01686711077 - Số 111 , A6 , phố 8-3 , Hà Nội  (Ngày 31/10/2012 21:47:54)


"THU"XA

"Thu về", ai "nhớ người xa"
"Người xa", ai "nhớ",cho ta bồn chồn...
" Vai gầy" sắc "bạc" "hoàng hôn"
"Bên Hồ Tam Bạc" đắm hồn thi nhân!

" Thu về", chỉ lỡ một lần
Mà suốt đời dạ bần thần nhớ thương!

Các bài khác: