Tôi sinh ra và lớn lên tại một tỉnh ven biển miền trung, ở một thị xã nghèo cổ kính với mái ngói rêu phong thâm trầm, huyền mặc trông có vẻ như một cụ già an phận, thiếu hẳn cái không khí náo nhiệt, năng động như các đô thị khác. Chính vì thế ngày ấy người ta gọi là “Thành phố dưỡng già”. Thì các cụ cứ gọi thế, thấy có phố có phường thì gọi, gọi cho oai với người ta chứ làm gì đủ chuẩn để được cái “tầm” ấy. Vả lại các vị có phân biệt được “phố với phường”, “thành với thị ” là gì đâu.