Thứ bảy, 21/12/2024,

Hương vị Tết quê  (25/02/2010)
Vốn dĩ không phải là tín đồ của bánh chưng, nhưng với những người hoài cổ như tôi thì cứ mỗi dịp Tết đến, Xuân về vẫn háo hức chờ được ăn bánh chưng quê mà phải đúng là món bánh chưng quê lúa Thái Bình.
Ngang trái  (22/02/2010)
Ký ức ùa tới dập dồn/ Khiến cựu chiến sĩ tâm hồn nao nao./ Nắng xôn xao, gió rì rào/ Rừng Tây Nguyên, giữa đỉnh cao xế chiều,
Cây Đa Làng Việt  (19/02/2010)
Có thể nói sau cây tre, không biết từ bao giờ, cây đa, bến nước, sân đình đã trở thành một biểu tượng cho các làng quê Việt Nam, thành một niềm ký ức cho bất kỳ một ai khi nhớ về quê hương nơi mình đã sinh ra. Không gần gũi như cây tre, gắn liền với cuộc sống của người nông dân từng ngày, từng giờ từ lúc mới chào đời, cây đa trang nghiêm hơn, thiêng liêng hơn…
Ngày xưa bé, anh thơ dại quá, đi bêu nắng giữa trưa, mặt mũi lấm lem chạy ngoài đồng cùng đám bạn... anh đã bị đòn và mẹ đã khóc theo anh.
Từ xa xưa nói đến con Hổ là người ta liên tưởng đến sự oai phong, vũ dũng, là anh hùng: “Râu hùm hàm én mày ngài/ Vai năm tấc rộng thân mười thước cao”.
Chưa bao giờ tôi lại thấy nản lòng như lúc này, muốn quên đi tất cả, ngay cả cái chết cũng ngự lại trong ý nghĩ của tôi, thì tình cờ khi đọc cuốn sách của
Không còn ai ở quê nhà/ Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn. Mảnh vườn thương nhớ đẹp lên nhiều lần trong những phút thăng hoa “biếc trong nắng sớm, hồng trong vườn chiều” không phải lúc nào cũng giúp cho ta có cảm giác được vỗ về để tìm thấy sự bình yên.
"Nghề" yêu thuê!  (06/02/2010)
Tôi cũng có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không có cảm giác yêu ai. Tôi cười đùa, trò chuyện với họ như một thói quen. Phải chăng tôi đã quen yêu dối, yêu hờ?
Gửi người xa xứ   (04/02/2010)
Xuân quê đã thắm hoa đào/ Bên kia tuyết vẫn trắng phau, ngập đường... Em từ xứ sở Bạch dương/ Có nghe chăng tiếng quê hương nặng tình.
Con yêu bố lắm!  (02/02/2010)
Bố tôi nói rằng ông rất yên tâm về vợ chồng tôi dù chúng tôi đã trải qua không ít khó khăn. Bố bảo với anh tính tôi nóng nảy, có nhiều nhược điểm do sự đoảng tính mà ra. Nhưng bố ghi nhận ở tôi sự nỗ lực và nghị lực vươn lên trong cuộc sống, vươn lên sau bao biến cố của cuộc đời. Bố mong vợ chồng tôi sẽ thành đạt nhiều hơn nữa.
Nhịp đời định sẵn từ xưa/ Ươm tơ tháng sáu, lên chùa tháng giêng/ Chợ làng mỗi quý, mươi phiên/ Đong ngô đổi gạo, trang tiền bằng khoai… Chợ làng quê tôi chính là tâm điểm cho nỗi nhớ của người xa quê, là ký ức trong vắt, ngọt ngào.
Từ khi mắc căn bệnh hiểm nghèo (bại liệt) - không biết có phải là định mệnh - chạy chữa mãi cũng chẳng khỏi, cho đến bây giờ cuộc sống của tôi cứ quanh quẩn, lặp đi lặp lại với những tháng năm đau khổ, buồn thương…
Trước tiên Trước Trang [37 ,38 ,39 ,40 ,41 ,42 ,43 ,44 ,45 ,46 ,47 ,48] Tiếp  Cuối cùng