Từ khi mắc căn bệnh hiểm nghèo (bại liệt) - không biết có phải là định mệnh - chạy chữa mãi cũng chẳng khỏi, cho đến bây giờ cuộc sống của tôi cứ quanh quẩn, lặp đi lặp lại với những tháng năm đau khổ, buồn thương…
Tôi đã luôn dằn vặt, trăn trở về cuộc đời của mình, hay nói đúng hơn là từ lúc tôi biết cảm nhận thế giới xung quanh mình. Và những đau khổ trong tâm hồn cùng sự cô đơn (không có bạn bè nào để sẻ chia) ngày càng đè nặng lên tâm hồn non trẻ của tôi.
Trong tôi xuất hiện sự tuyệt vọng cùng sự bất lực. Thế nhưng càng bất lực, càng tuyệt vọng bao nhiêu thì niềm khát khao, hy vọng ở cuộc đời lại càng mãnh liệt bấy nhiêu. Và cứ như thế trở đi trở lại, để rồi bóp nghẹt tâm hồn và trái tim luôn mòn mỏi ngóng đợi một sự diệu kỳ nào đó để có thể thoát khỏi bóng hình tàn tạ của tôi.
Rồi tôi tìm thấy một nguồn ánh sáng từ Thi ca, chìm trong nguồn ánh sáng đó tôi lại càng đau thương hơn! Tôi bị sự dày vò của nỗi tiếc nuối tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng và những kỷ niệm tươi đẹp đã qua. Khi 19, 20 tuổi tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời phía trước của mình mà chẳng có ai sẻ chia, cũng chẳng ai hiểu được nội tâm tôi cảm, nghĩ gì… Mặc dù mang thân hình tàn tật, nhưng lúc nào tôi cũng tỏ ra là một người hồn nhiên vui tính và tự tin để giấu đi nỗi mặc cảm, buồn khổ của mình. Trong mắt mọi người tôi là một đứa thông minh và thấu hiểu mọi chuyện, dù tôi không được học qua trường lớp nào cả. Càng ngày tôi càng cảm thấy cô độc mà nỗi cô độc ấy nó lạnh buốt tới từng thớ thịt, từng khớp chân tay, chạy dài xương sống cho đến từng sợi tóc và từng ý niệm trong đầu tôi. Nhất là mùa thu, mùa đông và những đêm tôi không ngủ được, cái lạnh lẽo ghê gớm ấy cùng nỗi cô đơn đến tận cùng của con người ngấm ngầm dày vò tinh thần và thể xác tôi. Nếu như không có thơ ca cho tôi nương náu thì có lẽ tôi đã bị gục ngã.
Từ những năm đầu đến với con đường của thế giới thơ ca, tôi đã đọc và học rất nhiều sách Văn học và đọc cả những gì… không liên quan đến văn học để có thể vun đắp cái vốn kiến thức Văn hóa thiếu thốn của mình. Tôi xây dựng cho mình một thế giới Thơ trong tâm hồn và trái tim nhạy cảm. Trong đó có những kỷ niệm của tuổi thơ, bạn bè, vui buồn, thương nhớ đan xen, những ký ức tháng năm hiện tại và sau này.
Cánh diều bay chẳng còn chắp ước mơ
Ta đi mất bỏ tuổi thơ yên ả
Ta đi mất – sách từng trang dang dở
Thương lũ bạn nhao nhác khi hạ về.
(Miền tháng năm tuổi thơ)
Những trăn trở lo âu lớn dần và hình bóng của những cô bạn đi ngang cuộc đời tôi đều được tôi biến thành thứ tình cảm đắm đuối đến khắc khoải, khát khao! Có những đêm nằm một mình cô đơn tôi khóc trong lòng mà thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, tưởng chừng hễ lúc đó có thứ gì chạm nhẹ vào là nó sẽ vỡ vụn mất:
Anh đã khóc! những đêm nhiều tâm sự
Từng trang thơ chẳng sẻ nổi u buồn!
(Bóng mây ngũ sắc)
Năm nay tôi 29 tuổi rồi nhưng tôi thấy mình chưa có một niềm vui nào trọn vẹn viên mãn cả. Tôi biết, suốt đời mình không thể nào có được cái diễm phúc nhỏ nhoi… như một người bình thường vẫn có! Tôi biết, nói đúng hơn là tôi luôn luôn biết tình yêu, hạnh phúc (gia đình) với tôi thật xa vời, nhưng tôi vẫn thầm ước có được một trái tim đồng cảm và chân thành với mình.
Tôi vẫn ước có một tình yêu
Để ngã lòng mỗi lúc tôi buồn
Ôi! Tiếng em sao mà ấm thế
Tôi gục vào – xoa dịu vết thương.
(Bài 107)
Giá mà tôi có đc một tình yêu, tôi sẽ yêu người ấy nhiều hơn người ấy yêu tôi rất nhiều, (đó là ý bài thơ mà tôi đọc đc ở đâu đó), và cũng là lời nhủ của trái tim tôi! Nếu được sống trọn vẹn yêu một phút/ Hơn trăm năm thao thiết một chữ tình.
Tôi đã sống gần 10 năm qua bằng những hình bóng của những người bạn gái tôi quen, thân trong cuộc sống, tưởng tượng rằng họ yêu mình và ngược lại, cho mình vọng tưởng nhớ nhung dù họ chẳng hề quan tâm đến tôi (có đôi ba lần gì đó tôi phải ngỏ lời xin họ cho phép) để trái tim, tâm hồn tôi không phải trống trải, lạnh giá như một phiến đá, vì tôi rất sợ mình vô cảm:
Em có thể không yêu tôi
Nhưng hãy để tôi được thấy em, bên cuộc đời
Điều đó thôi: cho tôi sống
Điều đó thôi, là mơ ước… em ơi!
(Điều đó thôi)
Viết về họ trong niềm yêu thương tuyệt vọng tràn trề và đau khổ nhưng cũng khiến tôi thấy ấm áp và hy vọng mơ hồ! (Nói ra những lời này chắc người nghe cho tôi là thái quá và không tin! Nhưng đó là sự thật cuộc đời tôi!). Trong đời tôi mọi thứ dù là nhỏ nhất hay giản đơn nhất, như một nụ cười sảng khoái, trong trẻo tôi cũng phải khát khao và trăn trở:
Anh nghiệt ngã một đời mang số đen
Nằm khao khát những điều đơn giản nhất
(Lời khuyên cho em)
Nhiều lúc tôi nhìn mọi người (bạn bè cùng trang lứa) hạnh phúc bên vợ con và làm được những gì mình muốn mà tôi ngưỡng mộ và cảm thấy thật đau xót cho bản thân.
Nhưng trách ai được, trách ông trời ư, ông trời ở xa lắm!!! Tôi chỉ nghĩ… và tự trách mình, trách thầm số phận đen đủi của mình. Nếu từ những ngày đầu, tôi cố gắng tập luyện hơn nữa để có đôi tay lành lặn và cố gắng tự học cho đến nơi đến chốn thì cuộc đời tôi giờ đã khác!
Điều đã qua thì không thể lấy lại, cuộc đời mỗi người đều có số phận, định mệnh - tôi đã nghĩ thông suốt về cuộc đời như vậy để an ủi cõi lòng và làm cho cuộc sống tươi tắn hơn.
Thế nhưng trong tận sâu đáy lòng, tôi không hề dịu vơi những trăn trở, lo lắng về sau này, khi bố mẹ già yếu hoặc… tôi sẽ ra sao?! Gia đình tôi vốn là một gia đình nề nếp anh em thuận hòa, đùm đỡ, tình cảm với nhau từ đời ông nội đến bố tôi nhưng “anh em kiến giả nhất phận”…Mỗi lần nghĩ tới cảnh đời sau này tôi rất khổ tâm, cảm thấy mình thật bất hiếu với Bố, Mẹ và gia đình!!!
Cuộc đời rộng lớn ngoài kia thật tươi đẹp nhưng nó đẹp một cách lạnh lùng và xa vắng trong mắt tôi, nó khiến tôi khao khát đến mức chết điếng lòng vì bất lực!
- Cho nên tôi muốn đc sống hết mình, nếu có thể làm đc điều gì… để lưu giữ lại chút hình ảnh của những người mình thân yêu. Nhiều lúc tôi ngồi viết quên cả ăn uống, vả lại viết để dịu vơi nỗi buồn thương trong lòng! Những bài thơ tôi viết thay cho những trang nhật ký cuộc đời mình.Dù là thơ chưa thơ hoặc văn chưa văn hay, dù chỉ là là viết thư gửi bè bạn xa gần đối với tôi thật vất vả (viết một đoạn văn hoặc một bức thư là phải mất cả một ngày đối với tôi). Không phải là tôi không nghĩ ra, không phải tôi không cảm được, nhiều khi ý nghĩ và cảm xúc tâm hồn nó nhanh như một cơn gió, nó đến trong tôi bất chợt, bàn tay run rẩy khiến tôi nhọc nhằn, vất vả mỗi khi cầm bút hay gõ từng con chữ trên bàn phím vi tính. Thế nhưng mỗi ngày tôi vẫn cặm cụi ghị lại những cảm xúc đó, cũng như những dòng tâm sự này tôi đã gõ trên phím mấy hôm rồi mà vẫn chưa hoàn chỉnh! Nhưng tôi ko lấy đó làm điều… mà tôi chỉ sợ một ngày nào đấy mình sẽ không còn đủ sức mà viết và không còn cảm được nữa! Lòng tôi càng khao khát cuộc sống và sự bình yên ấm áp thì trái tim hoang vu đơn độc của tôi lại càng đau khổ xiết bao!
Tôi luôn phải cố gắng vui vẻ, hòa đồng với mọi người nhưng trong tôi vẫn có một khoảng trống ko thể lấp đầy đc, nhưng tôi ko dám nói ra, nhất là ko dám nói với những người thân trong gia đình vì sợ họ lo lắng, nghĩ suy về điều này điều khác cho tôi:
Đời là thế tôi làm sao khác được
Mà khát khao chẳng dối gian nổi lòng
Tôi gò mình trong những quy định sống
Để thanh bình cho mỗi cuộc đời bên
(Bài 101)
Tôi gò mình vào những quy tắc riêng khe khắt với sinh hoạt, với tâm hồn và cả những rung động của trái tim…Nên tôi sống phần nhiều bằng nội tâm, (cũng vì một phần tôi giao tiếp rất khó khăn)
Nén trái tim khao khát bên người
Nén lòng mình – từng cơn đau quằn quại!
(Bóng mây ngũ sắc)
Nhưng tôi cũng là một con người, sức chịu đựng có hạn, tôi cũng có dục vọng, khát khao và ước mơ như một người lành lặn. Nhiều lúc sự chịu đựng quá sức khiến tôi gục ngã, và thấy tủi thân! Trời đất trước mắt tôi như sụp đổ, tôi muốn chết ngay đi để ko phải gắng chịu nỗi đau thể xác và tinh thần. Nhưng trong thẳm sâu tâm hồn và trái tim tôi như có tiếng nói “Mày chưa làm đc gì trong cuộc sống, sao mày đã buông xuôi thế, như thế thì vô nghĩa quá T ạ!!!”. Tôi thường khóc âm thầm. Bởi thế trong tôi có sự dằng xé rất mệt mỏi. Tôi lo nghĩ nhiều hơn, trăn trở nhiều hơn một người bình thường phải nghĩ!!! (tuy nhiên không phải nghĩ về mặt vật chất hay làm ăn!) Tôi thương nhớ rất nhiều điều trong những năm tháng mình đã qua, cũng tiếc nuối những gì mình ko tới đựơc:
Tôi vẫn ngồi những buổi chiều lặng lẽ
Gió thả buồn trên mấy cành cây khô
Chiếc lá rầu rơi nghiêng mình về cội
Thương xót đời năm tháng ai mong chờ…?!
(Không đề)
Cũng may mắn tôi được sinh ra trong một gia đình nề nếp, có giáo dục, ấp áp tình thân và cũng không thiếu thốn về vật chất lắm, tôi cũng không bị làng xóm xa lánh. Bởi vậy tôi vẫn nhủ mình sẽ gắng sống tốt hơn và bao dung hơn với những nỗi đau, những mất mát, thiệt thòi và những gì còn lại. Nhưng, tôi vẫn chẳng thể nguôi ngoai những trăn trở, những lo âu và buồn thương những gì trong đời. Tôi vẫn khắc khoải và khát khao có một bờ vai, một trái tim thật sự để cho mình nương tựa đi tiếp quãng đường dài phía trước.
Tháng năm kia vẫn mãi trôi đi; Tôi lớn lên và già đi có lẽ vẫn mang trong trái tim, trong tâm hồn một nỗi cô đơn nguyên vẹn giữa cuộc đời!!!.
19-23/ 12/ 2009
NGUYỄN HỮU THỊNH
ĐT: 03203.789 860
E-mail: nguyenhuuthinhtt@yahoo.com.vn
Bạn muốn biết thêm thông tin về Nguyễn Hữu Thịnh, xin mời đọc: http://lucbat.com/home.php?lan=v&id=chandung&code=4099
Phong Linh cg - chuonggio_1981@yahoo.com - 0276283077 - An Khang - Yen Son - Tuyen Quang
(Ngày 20/02/2010 08:34:54 AM)
"GỬI BẠN MẾN THƯƠNG PL ơi! Bạn kể trong thư về thành phố Sanit Petersburg đẹp lắm, khiến cho tôi khát khao đến nào lòng PL ạ! Nên tôi viết bài thơ này, tuy chưa đc sát với thực tế bên ấy lắm song đây là tấm lòng của tôi chân thành tặng bạn mong rằng bạn vui khi đọc bài thơ này. Chúc bạn luôn khỏe và luôn vui, xinh tươi trong mắt mỗi người. PL à, bạn có thể chụp cho tôi xin 1 bức ảnh của tp đấy ko PL ??? Thịnh xem thơ của bạn thấy dồi dào xúc cảm lắm và lắng sâu chút gì… trong trẻo, ko biết tôi cảm nhận đúng ko? Nhưng tôi cảm giác thấy nó rất gần gũi PL ạ! Bạn HỮU THỊNH ĐÂY SANIT PETERSBURG Tôi chẳng bao giờ đến nơi em Dòng Nê-va đó bao mùa biếc Thành phố: PusKin mặt trời Nga * * * Tôi chẳng bao giờ đến nơi em Xứ xa nơi ấy – xa xa lắm (16/ 02/ 2010) " Gửi Bạn Mến Thương chào Thịnh Bài thơ thật hay và ấn tượng mạnh với Phong Linh Bạn có khoẻ không? Năm mới có nhiều cái mới đến với bạn không? Còn Phong Linh thì lúc nào cũng như lúc nào thôi, sau giờ làm việc ngồi cắt giấy gấp hạc giấy và ước. Thịnh này, nếu bây giờ có một điều ước bạn sẽ ước điều gì? PL thì chẳng biết ước điều gì ngoài sức khoẻ. hay hạnh phúc có một ai đó thương yêu mình, ai cũng có những ước mơ hoài bão ở đời, khi còn khoẻ mạnh con người ta ước nhiều thứ lắm, toàn những thứ sa sỉ, vinh hoa... còn khi rơi vào ốm đau con người ta chỉ ước có sức khỏe, bởi sức khoẻ là một tài sản vô giá,... Đã bao giờ bạn nghĩ về tương lai, một mái ấm nhỏ gia đình đầm ấm bên những đứa trẻ chưa? PL chẳng giám ước, thậm trí trong ý nghĩ cũng không giám nghĩ tới nữa. = Trong cuộc sống ai cũng cần phải cố gắng, có người muốn cố gắng mà không có cơ hội, cớ sao ta có cơ hội để cố gắng mà lại ko cố gắng, khi nghĩ về điều đó PL đã thấy tự tin, thấy yêu cuộc sống này hơn, mặc dù đôi lúc PL cũng thấy buồn nhiều, bạn có hiểu điều đó ko Thịnh? GiÁ như giờ này có bạn ở bên cạnh để chúng ta cùng sẻ chia cho nhau những gì trong cuộc sống này đang đè nặng trong tâm thì phải vui và hạnh phúc lắm không? Ước gì có bạn bên cạnh Phong Linh lúc này! * Hôm nay PL thay buồn quá, không biết tâm sự cùng ai nữa, Muốn có thêm những người bạn mới mà mặc cảm chẳng giám quen ai, Mặc cảm với cuộc đời, mặc cảm với số phận. Biết cho đến bao giờ hai từ hạnh phúc mới đến với mình, với chúng ta trong cuộc sống này hả Thịnh ??? - Thịnh ơi! Nếu được lựa chọn từ đầu khi mới hình thành, PL sẽ chọn đừng có sinh ra trong cõi đời này, PL đừng có tồn tại, để đừng có những nỗi đau, đừng rơi bao giọt lệ. Giá như có kiếp thiên thai, để kiếp sau Phong Linh chỉ là gió, gió đến rồi đi trong đời như vậy sẽ tốt hơn, gió sẽ ko biết buồn, biết khóc, biết đau... = Phong Linh biết làm gì bây giờ, khi lòng lúc nào cũng trống vắng, lẫn cô đơn hả Thịnh? Khi đi gần hết nửa cuộc đời ngoảnh lại chẳng có ai bên cạnh, Pl luôn cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời đang hối hả. _ trong cuộc sống chẳng ai có sự lựa chọn nào dành riêng cho chính mình cả, nếu nói đến riêng tư không đúng, mà của nhân loại lại càng ko đúng.... Thịnh cũng đã khóc, đã ray rứt rày vò bản thân, đã nếm trãi những buồn đau... và PL cũng vậy, Hình như mọi nỗi đau đều giong nhau thì phải, có chăng chúng ta cũng giống giống như nhau. * Phong Linh rất may khi được làm quen với bạn, có bạn PL như được tiếp thêm sức mạnh vậy, có bạn PL như có nghị lực, mạnh mẽ hẳn lên. Ước gì cả cuộc đời này PL sẽ có bạn luôn ở kề bên những lúc PL còn tồn tại! * Phong Linh đã đặt vé máy bay 28/ 02 này sẽ về Việt Nam nhưng không thể dược rro6i2, chiều nay PL vừa từ viện trở về, PL không thể về Việt Nam kiẹp rồi, thôi đành thất hẹn với bạn, biết làm sao bây giờ, 2 ngày nữa PL phải trở lại bệnh viện, sau lần này không biết có còn cơ hội để gặp bạn nữa không? Nhưng nếu... mà thôi, nói trước bước không qua, PL chúc bạn có nghị lực, sức khoẻ... để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, bài thơ PL mới làm chiều này gửi bạn. Cám ơn bạn rất nhiều đã đến bên PL trong những ngày qua. Thân ái Phong Linh cg Em... Lục bình mỏng manh Phiêu du như cánh lục bình Sinh ra trong coi gian tran Tâm tư vờn gió chơi vơi Xuân - hạ - thu - đông còn đây Mỏng manh trăm ngả dãi dầu Phong Linh cg
Phạm Tâm An - chicantaman@yahoo.com - 0916863368 - Ninh Bình
(Ngày 29/01/2010 09:56:59 AM)
Chị chẳng biết nói gì hơn là cầu chúc cho Thịnh mọi sự tốt lành, chúc cho ước mơ của em sớm trở thành hiện thực! Mong em luôn có đủ nghị lực để vượt qua nỗi buồn, tiếp tục vững bước trên con đường thi ca nhọc nhằn!
|