Đừng vì háo sắc hao mòn
Lừa người vụ bạn lại còn phạm vi
Hôn nhân luật pháp đã ghi
Một chồng một vợ điều gì cũng hơn.
Thời nay sao thật chớ trêu
“Đọc thơ“ thật ít, quá nhiều “làm thơ“
Đọc gì cái thứ…“vẩn vơ“
Tâm hồn treo ngược ngẩn ngơ một đời…
Nỗi niềm dâu bể người ơi
Thơ tàn thơ héo…bao lời thị phi…?
Phận thơ cay đắng…Nói gì !
Thơ buồn thơ khóc…thầm thì phận thơ...!?
Lỗi thời đích thực anh gàn
Bây giờ mồm nói tay làm đi thôi!
Khi ông lên bục thuyết trình
Cưới tang không được linh đình xa hoa
Nhưng khi tang mẹ, tang cha
Nhà ông nườm nượm đoàn ra, đoàn vào
Ngày xưa sợ quỷ, sợ ma
Nay sợ nhất là thánh chỉ vợ ra
Nào là khi gãi, khi xoa
Kỳ lưng, cọ ngực - sáng toà thiên nhiên
Xoay quanh một chiếc màn hình
Mà bao nhiêu những cuộc tình diễn ra
Người ở gần, kẻ ở xa
Chỉ cần nháy chuột thế là yêu nhau
Vừa rồi đọc mấy bài phê
Thơ nhiều quá, cứ mải mê lan tràn
Đúng ! – Mà có lẽ cũng oan
Chắc chưa đến tuổi là toàn về hưu
Làm sao để già vô ưu
Thơ là phương thuốc truyền lưu tuyệt vời
Trung Thu là Tết thiếu nhi/ Hỏi sao người lớn lại đi chơi nhiều?/ Họ vào nhà nghỉ... làm liều
Làm liều nên mới ra nhiều… thiếu nhi
Đất làm đổi trắng thay đen
Đất làm cả họ, anh em hầu tòa
Đất làm tan cửa nát nhà
Đất làm bao kẻ chẳng ra hồn người …
Giá đừng ngày ấy ngây thơ
Thì đâu giờ phải nguy cơ mất còn
Ngước nhìn chưa thấy đường son
Đành vui chân bước lối mòn bấy nay.
Nhân đây xin “góp“ đôi điều:
Ngọc được mài rũa, ít nhiều sáng ra…
Nguyễn Công Trứ - Ai đâu xa!
Người xưa nhắn nhủ những “Nhà“ đôi câu: