Thứ sáu, 22/11/2024,


CHÙM THƠ LỤC BÁT DỰ THI “NGÀN NĂM HỒN VIỆT, TÂN MÃO – 2011” SỐ 48 (13/08/2011) 



Tác giả Nguyễn Văn Hoan (Hà Tĩnh)
ĐT: 0904.908 534, Email: hoivanhocnghethuatht@gmail.com

LONG ĐAN

Tay em cài những nan tre
Mắt em đan lưới bủa về phương mô?
Mai đi chợ Trẻn, chợ Cồ
Lầu Câu, chợ Gát, hay vô chợ Cày?

Hàng đan từ những bàn tay
Lòng đan từ thuở tháng ngày tre pheo!
Thương nhau cùng một cảnh nghèo
Mưu sinh một lẽ, còn neo buộc tình.

Bán mua cũng thể dân mình
Sáng buổi chợ, tối sân đình hẹn nhau
Giữ mình trọn trước, vẹn sau
Bền duyên nuộc lạt, đậm màu chân quê.

Dần, sàng, thúng, mủng, nong, nia...
Cái tâm cài lận, cái rìa mây giang
Dệt thêu tên xóm, tên làng
Năm đôi ba vụ mùa màng đi qua.

Lưới tình em bủa người ta
Nghiệp xưa em giữ, gần xa bủa về.
Long Đan - Đan Chế, bùa mê
Người đi thương cả bốn bề Long Đan.

Quê mình nắng lửa, mưa chan
Gửi hồn tre trúc tới ngàn dặm khơi.

TẠI VÌ

Ờ thì cũng tại ngày xưa
Cái cò đi đón cơn mưa lạc đường
Tại vì tiếng vạc kêu sương
Tại vì đêm ấy trăng suông - vắng người
Tại con chim khách rỗi hơi
Con chuột rúc rích, con dơi lộng hành
Tại đất dày, tại ông xanh
Để con nhện cứ giăng mành dậu hoa
Tại khi nước sỉa, mưa sa
Tại nắng, tại gió… Chẳng qua.Tại vì
Nhỡ rồi biết nói năng chi
Một đời quá hẹp, có đi không về
Một trăm lời hẹn, lời thề
Đổi ngang được chút bùa mê - sang giàu
Mốt mai son phấn nhạt màu
Tả tơi còn nhớ nỗi đau.Tại vì!

DẬY NÀO
Tặng các cháu của ông

Dậy nào cái ngủ của ông
Ngoài kia gió sớm, vừng đông đang chờ
Dậy đi đến lớp đúng giờ
Mỗi trang sách mở, ước mơ cuộn vào.

Dậy đi, nào dậy đi nào
Lời ru mẹ níu trăng sao xuống rồi.
Mai sau muôn nẻo đường đời
Chênh chao - bấm đất, vịn trời mà đi.

Ngoài vườn lũ dế thầm thì
Bờ ao chuồn ớt đang thi đớp mồi
Mầm cây tách vỏ, nảy chồi
Mỗi ngày mới lại sinh sôi mỗi ngày.

Bắt đầu như buổi sáng nay
Một đời tất bật - tháng ngày mẹ cha
Trồng cây, đơm nụ, trổ hoa
Ước ao trái ngọt môi ta, môi người.

Ngoan nào cái ngủ à ơi
Nắng lên sáng tỏ vòm trời mênh mông
Lời thương nuốt cả vào lòng.
Đi cho vững bước, bão dông sá gì.

NGÀY EM VẮNG NHÀ

Vắng em hòn sỏi biết buồn
Dây phơi ít động, chuồn chuồn ngại bay.
Ngõ thưa quét, lá rụng dày
Nhà bên, con trẻ có ngày không sang.
Gần nhau tưởng đã đầy tràn
Xa nhau mới biết còn ngàn chỗ vơi.
Em xa khuyết nửa khoảng trời
Nửa phần còn lại rối bời nỗi riêng.



VỀ VỚI SÔNG CÀY

Sông Cày con nước còn xanh
Có đi đò dọc với anh thì về.
Vẫn đằm một mối tình quê
Vẫn nguyên trinh cả lời thề nước non.

Núi quây - dáng mẹ ôm con
Biển mênh mông biển - căng tròn ngực cha.
Gió ngân câu hát của bà
Sông chao cánh võng cho ta ru đời.

Quê mình nón lá, áo tơi
Củ khoai, hạt lúa bãi bồi đồng xa.
Chắt chiu từng giọt phù sa
Máu rơi thấm đất làm ra giống nòi!

Cánh cò, cánh vạc à ơi!...
Lời ru miền ngược, miền xuôi chạnh lòng.
Rổ muối trắng, mớ tép rong
Tiếng rao chợ dưới, nghe vòng chợ trên.

Sông dài duyên bén mạn thuyền
Chèo khua, sóng xỏa tới miền tỉnh, say.
Ngàn năm vẫn một sông Cày
Người ơi! Đò dọc lâu nay đang chờ.

XUÂN DẬY

Đã qua rồi những tiết đông
Heo may đã rụng vào trong mắt gầy.
Trời xanh đổ nắng ra quây
Mầm cây tách vỏ lộc đầy tháng Giêng.
Đường ai nón trắng chao nghiêng
Chùa xa chuông thỉnh, gót thiền khoan thai.
Bồng bềnh lạc giữa Bồng Lai
Tình qua năm tháng dặm dài còn vương?
Xuân ơi! Xuân đẹp lạ thường.
Lòng ta xuân dậy bốn phương đất trời.

HÈ VỀ

Hè về nắng cũng có hương
Bóng trăng có gió, giọt sương có hồn.
Đêm; khắc khoải cuốc gọi dồn
Bâng khuâng sông vắng, bãi cồn trống trơ.
Ngày; ve vùi thực vào mơ
Cúc cu - chim gáy đang trưa thuở nào

Thuở lưng trần ngụp cầu ao
Thuở men bờ dậu, bờ rào đợi nhau.
Thuở đầu vướng nụ hoa cau
Sân trường cành phượng điểm màu chia phôi.
Ngực căng gió núi, mây trời
Trong veo lời hẹn, thề bồi nước non.

Hè ơi! Tuổi ấy vẫn còn
Vùi trong lớp lá khô giòn trước sân.
Dấu trong hoa nắng trắng ngần
Trong lưng lửng gió, trong chân vân chiều

NHẮN ĐA ĐA

Đa đa - “Bắt tép kho cà”
Lời chim nói vậy sao mà dễ thương
Vốn quen sống giữa đời thường
Nên chim luyện giọng khiêm nhường mà ca.
Tảo tần nơi chốn quê nhà
Con tôm, con tép, quả cà cũng sang.
“Thương nhau bốc bỏ dần sàng” (1)
Vẹn nguyên nghĩa xóm, tình làng mới hay.
Mong là lời nói gió bay
“Bắt cô trói cột” - tội này ai mang.
Chẳng anh em cũng họ hàng
Cũng là “trên mẹt, dưới sàng”*cả thôi!
Thương bên lở, nhớ bên bồi
Đôi bờ con nước cũng rồi một sông.
Có khi nước cả, nước ròng
Đánh ghen dòng đục, dòng trong làm gì!
Phong phanh tiếng bấc, tiếng chì
Ấm con cậu, lạnh con dì mà đau!
Mây trời gió cuốn về đâu
Nắng lên ấm cả hai đầu nhân gian.
Biển mênh mông, rừng đại ngàn
Đa đa cứ việc hót tràn cung mây.

*Ngạn ngữ
Nguyễn Văn Hoan

Tác giả Phạm Hùng Hữu Mạnh (Nam Định)
Email: famhhmanh@yahoo.com.vn

THÔN NỮ

Mắt em màu sẫm cà phê
Anh nhìn thử nếm say tê mủn lòng
Lúa dầy mẩy hạt trên đồng
Ngày mùa da sạm nâu hồng giòn tươi
Gió hây, mây loãng trôi lười
Môi em luôn nở nụ cười gợi hôn
Chân trời một nét ngang thôn
Eo lưng em lượn cong ôm dáng chiều...

Chó con ,rơm rối, chuối tiêu
Bưởi tròn, lá mít , gối thêu mịn màng
Trăng lên em ngủ dịu dàng
Cho anh ngắm đến đêm tàn được không?

CHIỀU QUÊ

Mây như những mảng riêu cua
Gió lênh đênh thổi, chiều vừa nguội ngon
Trăng treo như quả cà giòn
Mà ai cắn vết miệng tròn phần hơn,
Với tay con gái dỗi hờn
Lúa đòi ăn gở chập chờn ánh sao,
Lời bên sông cái thì thào
Dỗ con mương nhỏ uống trào bờ êm
Đàn dơi bấu mép bóng đêm
Kéo về màn tối giăng lên chân trời
Tiếng chuông thong thả từng hồi
Khóm tre lẳng lặng dáng ngồi tụng kinh
Em về đầu xóm một mình
Gặp anh nhìn với mắt tình cô đơn

Em ơi! Lộng lẫy hoàng hôn
Anh vừa dành dụm vào hồn chiều nay...

GẶT THUÊ

Đồng quê bỗng hóa biển vàng
Dập dềnh ốc đảo là làng xanh tươi
Gió dìm sóng khuất chân trời
Râm ran ngụp lặn tiếng cười đâu đây
Má em vướng phải lưới dầy
Anh vừa giăng khắp, mắt đầy ham mê
Hộp hồi anh kéo vội về
May sao cho kẻ gặt thuê vụ này

Lúa ôm nhễ nhại đầy tay
Đồng tiền em lúm suốt ngày lạ không!?
Ừ anh một kẻ làm công
Còn em bà chủ cánh đồng bao la
Lúa em thu ráo về nhà
Mai anh khăn gói lại ra thị thành
Vụ sau trời đất an lành
Nếu em có nhớ thuê anh! Anh về

Phạm Hùng Hữu Mạnh

Tác giả Cù Thùy Loan (Hà Nội)
Điện thoại: 0979695915

XÓM CHIỀU

Vắng tanh chỉ có mấy nhà
Công to việc nhỏ đàn bà giúp nhau
Ai từng nếm trải khổ đau
Mới thương tình cảnh bấy lâu xóm chiều

Mắc oan mang tiếng đã nhiều
Hiếm đàn ông đến ngại điều không hay
Mảnh tình chấp chới chim bay
Mỗi khi giông tố lung lay rã rời

Ai như phận goá mồ côi?
Ai như phận bạc sẻ đôi khóc thầm?
Ai như duyên chẳng đến gần?
Ai thương con gọi khi cần thiếu cha?

Xóm chiều lắm nỗi xót xa
Lỡ làng toàn gái về già cô đơn
Chiến tranh nỡ đẩy sầu vương
Mỏng manh phúc phận chặng đường quá xa

THĂM CHA

Bao năm cách biệt âm dương
Lệ rơi thấm mấy đoạn đường còn rơi
Nghĩa trang vắng lặng bóng người
Chỉ còn tiếng gió rơi rơi ru hồn

Ở quê lòng dạ bồn chồn
Tuần nhang vượt dốc suối nguồn thăm cha
Bao nhiêu trận đánh khổ qua
Bao nhiêu nỗi nhớ cách xa mẹ chờ

Giọt mưa mòn vẹt hàng giờ
Cha nơi chín suối phất cờ tiến lên
Con về ủ kín bóng đêm
Mơ cha thấp thoáng đứng bên vui cười…

LÀNG CỔ HAI VUA

Dấu xưa níu giữ hồn làng
Rêu phong nhòe lối hoen vàng bước chân
Lọng ô thấp thoáng xa gần
Lẫn trong tiếng gió quần thần bẩm thưa

Ngàn năm mây trắng đu đưa
Che mưa chắn gió khi Vua về làng
Tường ong đá đứng xếp hàng
Không hề mòn mỏi không màng phù hoa

Giếng trong ướp đóa trăng ngà
Ngỡ thiên cổ tích tựa bà à ơi
Tản Viên ẩn hiện lưng trời
Ngọt ngào như thể đất đồi Đường Lâm.

*Xã Đường Lâm thuộc thị xã Sơn Tây - Hà Nội,
duy nhất còn một làng cổ ở Việt Nam

SƠN LA

Chiếc gùi ai nỡ bỏ quên
Làm tôi mơ tưởng ngày đêm nhớ người

Trời mưa sạt lở núi đồi
Lòng tôi lụt giữa lưng trời Sơn La

Tiếng khèn giục giã gọi ta
Ruộng thang bắc nhịp bước xa, bước gần

Thương ai con mắt bần thần
Cho măng lay ngọt mỗi lần em qua

Gió Lào anh vắt sau nhà
Trời xanh dịu mát, Mường La đợi người

VIẾNG MẸ

Mẹ ơi! Con lại về thăm
Nấm mồ xanh vẫn âm thầm hoang sơ
Cò bay mỏi cánh vô bờ
Khói hương lan toả, chiều mờ xa xăm

Mẹ xưa tóc bạc da nhăn
Mồ hôi tưới đẫm đất cằn vườn quê
Con xa chẳng mấy khi về
Chiều chiều mẹ đứng triền đê gọi thầm

Ruộng vườn tất tả quanh năm
Nắng chan vạt áo mưa dầm đêm thâu
Thân con phiêu bạt bấy lâu
Thương con tóc mẹ trên đầu bạc thêm

Mịt mùng thăm thẳm đêm đêm
Vẳng nghe tiếng mẹ dịu êm thuở nào…

Cù Thùy Loan

Tác giả Tạ Thị Ngọc Hiền (Lâm Đồng)
Email: ttnhien_1954@yahoo.com.vn


LỤC BÁT BIỂN RU

Biển có nắng, ta có nhau
Vì sao sóng mãi bạc đầu nỗi riêng
Em chờ anh, lúc chiều nghiêng
Lá khô theo nước đến miền, vùi sâu
Anh hoài tung cánh Hải âu
Đến nơi biển rộng, giang đầu, đảo xa
Thuyền em ngập bến chiều tà
Ô hay! Biển vẫn ngân nga lời tình
Biền ru, tình biển vô hình
Cồn cào nổi sóng xô mình ra khơi
Triều lên, xuống, lúc đầy, vơi
Vỗ về, ôm ấp, bầu trời mãi xanh
Rồi đột nhiên, bỗng xa xăm
Dường như chẳng hẹn, chẳng thăm bao giờ
Em về neo bến đời chờ
Ô hay tình vẫn lặng lờ, chẳng quen
Mỏi mòn, em đợi triều lên...

CÕI ĐỢI

Ai kia đi mãi ngoài sương
Chim kia bay mãi mà thương, nhớ về
Trông xa, chiều đã bộn bề
Mênh mang sông nước, thuyền, ghe dạt, buồn
Cũng là đây, nẻo quê hương
Cũng là đây, một huê vườn cô nhân
Trăng suông thì cũng đầy sân
Và anh… thì ở như gần nẻo mây
Lao xao chiếc lá hao gầy
Ôi thu, cõi đợi vàng lay, trở mùa...

AI VỀ CHO NHẮN

Màu xanh vời vợi kia ơi!
Mặn nồng tình ấy, chân trời ai theo
Bềnh bồng mây nước sớm chiều
Lênh đênh một cõi liu riu gợi buồn
Biển bao la, đâu cội nguồn
Mà nghe luống những vô thường... khơi xa
Ai về buông mái bỏ ta
Thương thương câu dặm ly là... chẳng nguôi
Ta mơ một dải cát bồi
Nhớ nhau thì đợi chiều rơi dõi tìm
Chân trời bay mãi đàn chim
Khi nao đậu nhánh hoa bìm gọi nhau...

Tạ Thị Ngọc Hiền

Tác giả Viên Chính (Quảng Ngãi)
ĐT: 0986787871, Email: vienchinhok@gmail.com

MƯỜI NĂM THƯƠNG NHỚ

Xa người những sớm tinh sương
Tôi đi gửi lại sân trường mùa thu
Nhớ ngày chia cách trao thư,
Trên cành phượng vĩ, ve ru cuối hè…

Mười năm gió buốt mưa se
Nón xưa sao đủ về che ngõ đời
Thư xưa, mực cũng phai rồi
Người xưa còn đến chân đồi hái hoa?

Những chiều thấp thoáng mây xa…
Lòng rưng rưng nhớ đôi tà áo bay
Mười năm như gió qua vai,
Như người gỡ vội vòng tay ban đầu.

DỖI HỜN

Có ai nhớ kẻ vô tình,
Có ai thương kẻ giận mình như anh?
Người ta vờ... bỏ đi nhanh,
Không thương sao đứng một mình dõi theo?
Giả hờn, anh cũng đăm chiêu
Con trai chi lại lắm điều ngẩn ngơ!
Người ta hờn giận vu vơ,
Người ta đâu muốn hững hờ với anh.
Sân trường, cỏ biếc cây xanh,
Nên em còn đợi dỗ dành, biết không?
Lỗi gì anh phải đợi mong,
Bắt người ta mãi nghe lòng xốn xang
Lén trông nước mắt đôi hàng
Nửa thương, nửa tủi lại tràn mắt môi

Người ta nhớ anh quá thôi,
Nhưng vì lỡ giận anh rồi, biết sao?
Giận hờn đâu dễ chi đâu
Phải che mái tóc, phải chau mắt nhìn
Thương sao cũng giả vô tình,
Nhớ sao cũng gượng quay mình làm ngơ.

Bây giờ em thấy bơ vơ,
Dỗ em đi chứ, hững hờ quá thôi!
Người ta hết giận anh rồi,
Sao anh im lặng, nỡ ngồi… ngắm em?

GIÁ NHƯ EM…

Giá như em… vẫn tự nhiên,
Mặc anh suốt nẻo về riêng hai người
Mắt môi dù chẳng nói cười,
Cũng đừng tỏ vẻ biếng lười… không quen!

Giá như em vẫn tự nhiên,
Mỗi trưa anh đứng chờ bên cổng trường
Vẫn đi thong thả, bình thường,
Nghĩ như chim chóc giữa đường em qua.

Thì anh đâu dám mơ xa,
Chỉ xin thầm lặng nhờ hoa đôi hàng
Che em chút nắng hạ vàng,
Em buồn, sẽ rụng quanh làn tóc mây.
Và em vẫn mãi thơ ngây,
Chỉ yêu những cánh hoa phai tội tình
Làm sao mơ bóng mộng hình,
Làm sao biết nỗi lòng mình lẻ loi!

Bây giờ suối tóc trên vai,
Đã trôi theo giấc mộng dài nhớ thương
Một mai hai đứa xa trường,
Biết đâu về gửi niềm thương học trò?

Viên Chính

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: