Tác giả Dương Đoàn Trọng (Hà Nội)
ĐT:01687685911, Email:trong867017@gmail.com
NỖI NHỚ CẢNH XƯA
Không còn có rặng mùng tơi
Để anh lấy cớ sang chơi nhà nàng
Đêm nay dưới ánh trăng vàng
Có ai tát nước bên đàng nữa đâu
Qua sông nay có nhịp cầu
Tiếc thay chẳng được chung nhau chuyến đò
Không còn lối nhỏ quanh co
Để anh đi đến bất ngờ gặp em
Láng giềng không thấy cầm đèn
Xin nhau tí lửa thắp lên tình người
Nhớ thì cứ nhớ vậy thôi
Dại gì muốn trở lại thời ngày xưa
MẸ CHO
Con không quên cánh đồng làng
Mẹ từng cõng nắng đi ngang dọc đời
Bão dông xé rách áo tơi
Mẹ vẫn đùm kín cả đời của con
Tay gầy mẹ cấy mạ non
Bẻ miếng cơm nắm tay còn run run
Áo nâu mẹ nhuốm mùi bùn
Đôi quang mẹ gánh cả con vào đồng
Bống bang mẹ bắt ngoài sông
Cái rô cái diếc bắt trong ruộng nhà
Làm thành câu hát lời ca
Mẹ chiu chắt lại để mà ru con
Con đi vạn nẻo đường son
Mà không đi hết lối mòn mẹ đi
Nhà lầu xe đẹp thế kia
Cũng không sánh được những gì mẹ cho
CHỊ - EM
Tặng chị tôi
Sinh ra từ đất đồng chiêm
Bùn sâu chị lội, tay liềm chị quen
Chị cùng với mẹ nuôi em
Bao nhiêu gánh nặng đè lên vai gầy
Bữa cơm chị dọn hàng ngày
Con cua chị bắt - rau đay mẹ trồng
Chị nhường em bát cơm không*
Củ khoai mẩu sắn để trong bát mình
Chị như sợi chỉ vô hình
Vá khâu áo rách cho lành - đời em
Tóc em giờ chẳng còn đen
Rối bời trắng cả những đêm rộng dài
Em từng đi ngược về xuôi
Chìm trong bom đạn của thời chiến tranh
Đã về với cánh đồng xanh
Sắn khoai – giếng nước nuôi tình chị em
*Cơm không độn khoai sắn…
Dương Đoàn Trọng
Tác giả Hoàng Thanh Tâm,
bút danh Hữu Chi (Hải Phòng)
NGƯỜI NÔNG DÂN TRƯỚC SÂN GÔN
Bàng hoàng đứng trước sân gôn
Cỏ xanh nhưng nhức vẫn còn như mơ
Mồ hôi nước mắt ngàn xưa
Bờ xôi ruộng mật bây giờ… cỏ xanh
Chiêm mùa bốn vụ xen canh
Lúa khoai bát ngát… nay thành sân chơi.
Nắng mưa lận đận một đời
Để ai tung bóng - vui cười ngả nghiêng
Khấn hồn Tiên tổ linh thiêng
Thấu cho con cháu nỗi niềm đầy vơi
Đất này máu đã từng rơi
Gừng cay muối mặn một thời bên nhau.
Trong sân giầy trắng tất nâu
Thương em chân đất bùn sâu cấy cày
Nào ai tỉnh, nào ai say
Nghẹn ngào khói bếp mờ bay cuối làng
Mỗi tấc đất - mỗi tấc vàng
Sương rơi ngọn cỏ hay hàng lệ rơi.
Hoàng Thanh Tâm
Tác giả Bùi Huy Hoàn (Hà Nội)
ĐT: 0914274208
THƯƠNG EM
Thương em cấy lúa trên đồng,
Nghiêng nghiêng nón trắng, lưng cong vai mềm.
Thẳng hàng cây lúa mọc lên,
Dáng em như vẽ trên nền mạ xanh.
Gió đùa tà áo mỏng manh,
Đôi con cò trắng lượn quanh ruộng cày.
Ước gì gió rủ được mây,
Về che bớt cái gắt gay nắng hè,
Hay là gió gọi mưa về,
Xua đi cái nắng trưa hè cho em.
Giá mà nón lá rộng thêm
Làm ô che cả thân em giữa trời…
Miệng cười, tay gạt mồ hôi,
Nhìn sang, lúa đã kín rồi màu xanh…
TÂM TÌNH CÙNG CÂY LÚA
Rủ nhau gặt lúa trên đồng,
Ngày mùa vui cả xóm trong, ngõ ngoài.
Được mùa chớ phụ công ai,
Nhớ người cày cấy sớm mai nhọc nhằn.
Lúa ơi có biết hay chăng?
Lo từ hạt giống nảy mầm lo đi
Mưa sa, gió rét quản gì
Mạ non chăm chút khác chi chăm người.
Đợi ngày mạ đến tuổi rồi
Lo cày lo cấy, kịp thời vụ không?
Sớm trưa công vợ, công chồng,
Nhìn lúa xanh tốt thì lòng mới vui.
Lại lo hạn hán, nước vơi,
Lo trừ sâu hại, lo trời bão giông.
Mong ngày lúa trổ đòng đòng,
Mong ngày lúa chín nặng bông thóc vàng…
Ngày mùa nắng trải chang chang
Tiếng người, tiếng máy rộn ràng đồng quê.
Rơm thơm chật cả lối về
Lúa thơm như thể hương quê ngọt ngào.
Bôn ba, xuôi ngược nơi nao,
Hồn quê, hương lúa thấm vào hồn ta…
Hè 2011
Bùi Huy Hoàn
Tác giả Nguyễn Hữu Thức (Khánh Hòa)
DĐ: 0983161627, Email: huuthuc_63@yahoo.com.vn
EM VỀ KỊP VỤ THU ĐÔNG
Rạ rơm tung vút lên trời
Hóa cơn mưa thóc rơi rơi hạt vàng
Xập xình tiếng máy nhịp nhàng
Nghe như tiếng của mùa màng bội thu
Khói đốt đồng cuộn loang mù
Xa xa vẳng tiếng vi vu sáo diều
Đàn trâu nằm nghỉ nhai chiều
bóng con cò trắng buồn thiu một mình
lúa về đầy ắp sân đình
đôi chim sáo hát tang tình sang sông
có cô em gái theo chồng
cũng về kịp vụ thu đông nhặt mùa
sân trường lũ trẻ vui đùa
đường làng xe, cộ cùng đưa hạt về
gió đông se lạnh triền đê
bếp chiều ấm bữa cơm quê được mùa
một đời dầm dãi nắng mưa
một đời đi sớm về trưa với đồng...
bao nhiêu gian khó chất chồng
bắt đầu từ phía nhà nông thiệt thòi
MẸ TÔI
Mẹ tôi như triệu thân cò
Như ngàn ong mật, như đò sông sâu
Trăm tằm chờ mỗi mình dâu
Nước nguồn chảy xuống có đâu ngược dòng
Nuôi con dựng vợ gả chồng
Con bao nhiêu tuổi để lòng mẹ yên?
Một tay tần tảo trăm miền
Khít khao nuộc lạt, đồng tiền bấp bênh
Nắng hè dọi trứng qua phên
Rét đông mơ cảnh gối mền ấm êm
Còng lưng khuyết mảnh trăng liềm
Gánh chiều chợ muộn bên triền sông mưa
Sương khuya ướt lạnh lá dừa
Con cao danh vọng mẹ thừa gian nan
Một đời đãi cát tìm vàng
Nợ duyên tan hợp hợp tan một đời
Hoàng hôn ngả bóng lưng đồi
Mẹ ngồi lay lắc chiếc nôi ru chiều
KHOẢNH KHẮC SÔNG
Vung tay đánh một mẻ chài
Mặt sông bất giác như ai vẽ vòng
Nhịp chèo sóng sánh hoàng hôn
Bóng người săn ảnh lom khom thu hình
Phút giây đánh cuộc mưu sinh
Hồn nhiên chạm nét trữ tình sông quê
Lạ thường khoảnh khắc đợi chờ
Không gian như thực như mơ diệu kỳ
Bên kia đồi bóng chiều đi
Ngư ông xếp lưới quay về mái rơm
Mặt sông ngậm ánh hoàng hôn
Lả lơi khóm trúc như chồm thả câu
Người săn ảnh đứng thật lâu
Nhanh tay bấm giữ sắc màu quê hương
CHIỀU
Cây rơm đứng đợi bóng chiều
Bên đường nghé ọ buồn thiu gọi đàn
Dưới sông hoa cải nhuộm vàng
Lưng trời một cánh chim ngàn về xa
QUÀ TRUNG THU
Thò tay hái trộm trăng rằm
Gửi đường gưu điện âm thầm tặng em
Dặn khi cúp điện mở xem
Cho trăng mười sáu sáng đêm thị thành
SỞ ĐẮC
Hoàng hôn về nép mái chùa
Áo tràng lấm tấm hạt mưa cam lồ
Gót trần bén mộng hư vô
Vắt chân gõ nhịp xâu bồ đề tâm
Đưa tay ngắt đọt trăng rằm
Gieo trong ba cõi hương trầm loang xa
Phiêu du cưỡi đóa sen ngà
Bay lên tìm dãy ngân hà rửa sân
Bao giờ hết cuộc phù vân
Ch dòng sinh tử hóa thân bồ đề.
Nguyễn Hữu Thức
Tác giả Quảng Ngọc Thảo (Khánh Hòa)
ĐT :01678833005 – 0996188599, Email: khongtinhte@gmail.com
LẦN TRÀNG
Từ em dệt chuỗi lời thiêng
Bến mê giờ đã rời thuyền sang sông
Giọt sương khuya nặng cành hồng
Nghe trong khóm trúc lời không, sắc, trần.
Đường thu nhẹ gót đôi chân
Lời yêu thương trổi trong ngần lời kinh
Vô tư một cõi yên bình
Duyên qua mười tám nghe mình về không
GỬI CHÚT TÌNH NÀY
Thuyền trăng trôi ngược dòng mây
Cho ta gửi chút tình này nhé trăng!
Trăng về nơi ấy xa chăng…?
Còn ai trông ngóng thuyền trăng những chiều!...
TỰ CẢM
Nắng chiều dần khuất sau đồi
Vang trong tĩnh lặng từng hồi chuông xa…
Chợt như đánh thức trong ta
Kiếp phù sinh ấy… chỉ là hư vô.
Quảng Ngọc Thảo