Thứ sáu, 22/11/2024,


CHÙM THƠ LỤC BÁT DỰ THI “NGÀN NĂM HỒN VIỆT, TÂN MÃO – 2011” SỐ 32 (15/07/2011) 



Tác giả Lâm Thị Thanh Trúc (An Giang)
ĐT: 01235212678, Email: huongque66@gmail.com

GỬI NGƯỜI THA PHƯƠNG

Tre làng vít bóng trăng quê
Dòng sông xưa giấu lời thề trong veo

Người đi từ bỏ gieo neo
Giữa chiều hạ gửi hồn theo nắng về
Trải lòng sưởi ấm cơn mê
Quê cha đất tổ vạn nghề mưu sinh(!)
Cây đa, giếng nước, mái đình
Làng chài, cá bạc; rừng xanh, suối ngàn…
Biển bờ xa. Kiếp lênh đênh…
No cơm ấm áo? Xót tình cố hương?
Lạc loài viễn xứ tha phương

Xóm nghèo mặn xót lời thương khẽ khàng:
“Tuổi thơ đâu hỡi thiên đàng!”

TẮM TIÊN TÂY BẮC

Xin làm ngọn gió non tơ
Đẩy đưa buồm lộng thuyền thơ về ngàn
Hoa ban trắng, suối tiên ngàn…
Nồng say mắc pém, nắng tràn nước rung…
Trong veo là nụ cười xuân
Khúc kha khúc khích … Chim rừng nghiêng tai!
Phập phồng ngực tỏa nắng mai
Người xuôi ngây ngất khèn say hái vần
Nụ thơ nở giữa trong ngần
Bút hoa khẽ chạm gieo vần piêu thêu:
“Anh về hạn khuống chờ yêu
Tắm tiên Tây Bắc
Nõn nìu
Là em!”

ĐOẢN KHÚC KHÔNG TÊN

Hư không thinh vắng bời bời
Mưa trôi tuồn tuột mây trời rong rêu
Cõi đời nắng gió phiêu diêu
Chuyện Xưa – Nay giữa hai chiều Nhớ – Quên…
Nghêu ngao đoản khúc không tên
Trả – Vay không thể dùng tiền thế nhân!

Cuội ơi! Nhấp chút bụi trần
Tràn ly gió thét, ngập sông Ngân Hà.
Đỉnh trời thăm thẳm Ta Bà
Muốn trèo lên kể chuyện ta với người!

Gột lòng trong trẻo đầy vơi
Trăng ngà thèn lẹn dõi người mộng du
Chuyện đời Hư – Thực, Thực – Hư…
Trời cho thiên chức ngụ cư cõi trần
Không tiên phật, chẳng thánh thần
Đi về một cõi chân trần. Vậy thôi!


HỒN THIÊNG

Lên cao chiếm lĩnh không gian
Mượn mây cưỡi hạc, sánh hàng tiên thiên
Mượn thần thông trộm đào tiên
Hớp môi mà nhấp giọt thiền thiên thu

Nhìn trăng lướt giữa mây mù
Hỏi thăm chú Cuội: Sao tù gốc đa?
(Trót si tiên nữ Hằng Nga?)
Cuội ơi!
Lắng tiếng ngân xa sấm rền…

Đại Cồ Việt đã ghi tên
Cùng nhau đội đá vá thềm Nữ Oa
Thiên thư vạch định sơn hà
Bụi tre vạn cổ
Đằng ngà vút bay…

Non còn đây
Nước còn đây
Âm vang hào khí
Đất này
Hồn thiêng!!!

MẸ HẰNG NGA

Đêm qua nhặt được vần thơ
Từ trong trang vở học trò rơi ra
Vần thơ của tuổi mười ba
Mẹ là tiên nữ Hằng Nga trên trời
Đêm thanh mẹ xuống đây chơi
Hát ru con ngủ “à ơi… ví dầu…”

Trăng nghiêng nghiêng nét dãi dầu
Hanh hao bóng ngã nhiệm mầu đời con
Trăm năm gánh cuộc Vuông – Tròn
Bước qua ngày tháng, chưa mòn nợ duyên…

Chắp tay cầu khẩn cho Tiên:
Đừng rơi nước mắt vì miền nhân gian!

Tin thư gói trọn cuộc tình
Chạm môi vào mộng
cho mình say hương!

Gót mềm
theo gió mây tuôn
Khẽ lay mành cửa
động hồn trong mơ!

Dấu yêu
chia nửa dại khờ.
Lắng nghe gió hát
ôm thơ vào lòng!

Mây vô thức giữa thinh không
Ước gì xiết chặt được vòng thời gian!

Nửa đời ngả bóng riêng mang
Hồn còn đắm đuối
hương tràn chiêm bao…

NỬA…

Người đi tìm nửa của mình
Chung thân mơ mộng
Bạn tình thành đôi!

Nửa em ở cuối chân trời
Nửa anh khát giấc mơ đời
Vọng xa...

Hạ tuần trăng khuyết, trăng tà
Đêm rằm, trăng nở nguyệt hoa tròn đầy

Xin đừng xa xót chiều say
Đời luôn đủ vị đắng, cay, ngọt, lành...!

Đi tìm nửa bóng riêng anh
Ngân tình nên khúc ngàn xanh giữa đời

Chơi vơi nắng vắt ngang trời
In trên thềm nửa bóng người
Và em…

TREO TRANH

Bức tranh treo giữa chợ đời
Nhờ người góp ý phê lời dở hay!
Người chê thiếu giọt sương mai,
Người chê màu sắc trộn ngày vào đêm,
Nào đâu đậm nhạt phông nền,
Nào đâu vắng nụ cười duyên mơ nàng!

Đem về, ghi chú cuối trang:
“Nhờ người cầm bút trổ ngàn hoa tay
Chỉnh trang cho bức tranh này
Trở thành tuyệt tác vạn ngày danh lưu
Họ tên, chữ kí – đáp từ!”

Treo tranh
Từ sáng

Tối mù

Không ai!!!

XIN…

Xin đừng đỏ mắt hoan ca
Bềnh bồng mộng rớt…
Là đà cuộc say!

Xin người nắm chặt bàn tay
Sần sùi, chai sạn, guộc gầy…
Là em!

Chua cay bầu chả, nắm nem
Đong đầy tình nghĩa
Tràn men vợ chồng!

Xin iu ấp dải tơ hồng
Đừng chê chiếu cói
Nát lòng gối rơm!

Hé môi
Chờ một nụ hôn
Đợi mùa dâng hạt
Thảo thơm miền đời…

Lâm Thị Thanh Trúc



Tác giả Vũ Diễm (Lào Cai)
ĐT: 098 2906 121, Email: namphonghn123@gmai.com

SÓNG ĐỜI

Ai về đâu. Ai về đâu
Đò đây sóng cả, sông sâu chắn đường
Ruột tằm một sợi tơ vương
Cành dâu ai bẻ bên đường. Chiều mưa
Thoi reo… một thoáng ai ngờ
Sóng đời nổi đến bây giờ chưa yên

NGANG TRÁI

Ai đưa ta đến chốn này
Chạnh lòng nhớ lại cái ngày xa xưa
Tình duyên ngang trái đôi bờ
Nhịp cầu Ô Thước con đò chông chênh

Đời chưa chọn kiếp tu hành
Trách người ở bạc hay mình phận đen
Chia tay lại đến cửa Thiền
Bắt đầu lại với nỗi niềm ngày xưa

CẦU MỸ THUẬN

Mịt mù sóng nước Tiền Giang
Qua cầu Mỹ Thuận ta sang thăm mình

Núi cao chịu dốc đã đành
Đường cầu ai khéo đắp thành dốc cao

Chỉ thương nắng lửa mưa rào
Đạp xe. Biết chọn đường nào. Hỡi em

BẾN NINH KIỀU

Sao sa trên bến Ninh Kiều
Lửa chài chấp chới thuyền neo kín bờ

Bồng bềnh như thật như mơ
Lời ai ca tự ngày xưa nao lòng

Một đêm nghỉ lại bến sông
Mà ngơ ngẩn mãi bên dòng Hậu Giang

THA HƯƠNG

Rằng quê ở tận cuối trời
Nổi chìm đất khách một đời phù du

Tử sinh chúa đã hẹn giờ
Mà sao sấp ngửa bất ngờ bỏ đi

Nhà thờ thảng thốt bóng quê
Chuông ngân thay cuộc chia ly không lời

Từ nay rượu nhạt xứ người
Biết cùng ai uống dưới trời tha hương

Vũ Diễm



Tác giả Công Văn Dị (Hà Nội)
ĐT: 0912115532, Email: dicongvan@yahoo.com.vn

TÍM CHIỀU

Tím chiều gợi nhớ thương sao?
Tóc buông vạt sóng lao xao gió ngàn
Vấn vương hương tỏa ngọc lan
Người đi biệt ải quan san vợi vời…

Nhớ chăng tình quyện thiếu thời
Nỗi niềm thương cảm đã khơi tóc thề
Thỏa từng cơn khát đê mê
Môi mềm hồng thắm, đêm về… đợi mong.

Tím chiều ngọt đắng tim hồng
Thủy chung son sắt hạc hồng ôm mây
Người xa thăm thẳm có hay
Non dâu bể đã dạn dày gió sương

Hoàng hôn dần xuống đêm buông
Bờ môi tím ngắt, tình nương cánh diều
Gió đem đi chút cô liêu
Cố nhân ơi hỡi! Tím chiều nhớ nhung.

NÚI CỐC BÊN BỜ SÔNG CÔNG

Du thuyền đứng lặng trên sông
Mối tình “Công Cốc’ thấm nồng đẫm say
Sông ơi! Sóng vỗ tháng ngày…
Như nghe nước kể sóng bày tích xưa:

Nàng Công thương Cốc bên đời
Gặp bao trắc trở, hận bời xót thương
Gập ghềnh đá rải núi trường
Quan Lang* quyết cản chặn đường Cốc sang

Đứng chờ Cốc hóa núi - ngàn
Còn Công khóc nước mắt tràn - Sông Công
Để giờ khách đến bến sông
Xuyên hồ Núi Cốc sóng ôm mái chèo

Ra về tích cổ êm reo
Cảm thương chàng Cốc! Mái chèo rưng rưng
Sông xưa uốn lượn biệt vùng
Hàn huyên núi! Nỗi tủi mừng thiên thu!

*Quan Lang là cha của nàng Công.

HƯƠNG XOAN

Hoa xoan tím ngự đầu cành
Tím lan sang mắt gái lành thôn quê
Hương xoan chở gió xuân về
Tháng Ba xuân vãn còn mê hồn người

Phải duyên phải lứa thì tươi
Hoa xoan e ấp xuân cười tháng Hai
Tháng Ba chầy chật canh dài
Cạn xuân duyên hẫng gió mài bến sông

Hương xoan ngan ngát đắng nồng
Tình người lắm mối tối không chung giường
Chọn canh kén cá ghìm cương…
Ưng non hơn để tơ vương dối già

Hoa xoan rụng tím nóc nhà
Nhắc người quân tử ngẫm mà lập thân
Hương xoan tỏa khắp xa gần…

Công Văn Dị



Tác giả Bùi Thị Tha (Hải Phòng)
ĐT: 0313.774607, Email: hoanghongvan2111@gmail.com

BỐN MÙA CHỢ QUÊ

Người "nhặt nắng..."
Người "tìm mưa..."
Còn tôi mải miết bốn mùa đảo chao
Nắng mưa là của trời cao
Thuận thì đẹp ả, anh nào cũng say

Bốn mùa thời tiết đổi thay
Mùa nào thức ấy đủ đầy chợ quê
Chợ đông hàng bán tràn trề
Mà không mua nổi lời thề bên sông!

Hỏi người nhặt nắng về hong...
Còn ai đi khắp nẻo đồng tìm mưa?

NHỚ THẦM

Ngoài trời ngâu vẫn còn rơi
Trong lòng thầm nhớ một người xuân xưa
Đời người được mấy giấc mơ
Để ta ra ngẩn vào ngơ bóng chiều
Nhớ con người ấy thề yêu
Nhớ đôi mắt ấy một chiều tiễn chân...

Thu ơi! Năm tháng xoay vần
Tới rằm! Thu lại trăng ngân rực trời
Còn ta nhớ mãi một người
Chiến tranh dâng trọn một thời xuân xanh.

MẮC NỢ

Vẫn còn mắc nợ với thơ
Tìm đâu trang trải mà ngơ ngẩn hoài
Giá như vay mượn của người
Trả vay, vay trả lẽ đời xưa nay

Bồng bềnh trên bến sông này
Thuyền nào cũng chở ắp đầy túi thơ
Đò đầy ai đã sang bờ
Còn tôi lơ lửng chơ vơ quá ngày

Nhìn trời gió thổi mây bay
Nhìn trăng trôi nhẹ chở cây đa già
Nhìn sông nước đỏ phù sa
Đường đời năm tháng chưa qua hết ngày

Tình thơ ai ủ men say
Cho tôi uống cạn những ngày chờ mong.

NGẪM CUỘC ĐỜI

Đã từng nên bổng xuống trầm
Ngọt bùi cay đắng nợ nần chữ yêu
Đời người qua sớm sang chiều
Siêng năng bươn trải mong điều tương lai

Chiều đông khắc khoải hỡi ai
Điểm tô mái tóc sương cài hoa mơ
Vượt sông nay đã tới bờ
Gió tan, mây tạnh câu thơ yêu đời

Nhìn trong ánh mắt buồn vui
Càng qua cay đắng, càng ngời nét xuân

NẮNG CHIỀU

Vẫn còn tia nắng chiều đông
Cho tôi bớt nặng sương đồng ban mai
Vơi đi nặng trĩu đôi vai
Áo nâu nhuộm tím đừng phai nhạt nhoà

Vẫn còn điệu hát dân ca
Bài thơ ai viết nghe mà du dương
Tóc mây nay đã điểm sương
Mà tôi vẫn mắc tơ vương rối lòng

Vẫn còn tia nắng chiều đông
Tôi đem gỡ mối tơ lòng ra hanh
Phơi khô, cất giữ để dành
Bài thơ tôi viết mong thành khúc ca
Vẫn còn tiếng hót ngân nga
Câu thơ còn mãi thiết tha với đời!

CỎ MẬT MÙA THU

Cũng là hương sắc của đời
Anh đi ngày ấy tặng tôi cỏ đồng
Lặng thầm chút phận má hồng
Hương đồng gió nội vẫn lòng ngày xưa.

Chăn trâu, đuổi bướm, mò cua
Cũng tìm cỏ mật vui đùa chung tay
Thu đi thu đến bao ngày
Bóng hình xưa đã nước mây cho đời.

Hương thơm vị mật của người
Mà sao tên cỏ mọc nơi bãi bờ
Cho tôi trồng cỏ ngẩn ngơ
Vào trong nhật ký mãi chờ mùa thu.

Bùi Thị Tha

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: