Chủ nhật, 24/11/2024,


CHÙM THƠ LỤC BÁT DỰ THI “NGÀN NĂM HỒN VIỆT, TÂN MÃO – 2011” SỐ 21 (28/06/2011) 
 
 
Tác giả Vũ Quốc Túy
E13-Lương Thế Vinh- Thanh Xuân. HN
Điện thoại 0974.958.864
 
 
THỜI GIAN
 
Tháng năm bỗng chốc ào qua
Trẻ con vụt lớn người già lụi nhanh
Bao nhiêu dự định chưa thành
Thời gian đâu có đồng hành cùng ai.
 
 
GIÁ MÀ…
 
Giá mà em chẳng yêu tôi
Biết đâu em có được người thương hơn
Giá mà em cứ giận hờn
Hận tôi cũng được vùi chôn ít nhiều.
 
 
VẬT VỜ
 
Cạn ngày trong kiếp phù sinh
Mới hay mình chả biết mình bao nhiêu
Sống hời hợt đến cuối chiều
Nhớ quên quên nhớ ghét yêu vật vờ
 
 
DÂN CA
 
Bổng trầm những khúc dân ca
Chắp vần lục bát để mà bay lên
Ngàn năm ai nhớ ai quên
Câu thơ chưa kịp hát lên đã tình
 
 
CÁCH XA
 
Đôi ta giờ đã cách xa
Giữa ta chỉ có tuyết và giá băng
Đến nhau khó tựa lên trăng
Đến điều tử biệt ví bằng tấc gang
 
 
NÓI VỚI CHÂU LONG
 
Nạ dòng nằm cạnh trai tơ
Chắc gì thoát nổi cơn mơ đàn bà
Oằn mình giữ chút danh gia
Tình xuân uổng phí mất ba năm ròng.
 
Vũ Quốc Túy
 
 
 
Tác giả Đinh - Thường
ĐT: 0912.242.998
Địa chỉ: 16/111 Đông Khê, Ngô Quyền, Hải Phòng
 
 
 
NỖI NIỀM BÃO GIÔNG
 
 
Nửa đêm nghe trận thác trời
Gió cuồng, hạt nặng đau đời cỏ hoa
Thoáng trong ánh chớp chói lòa
Cá rô rạch ngược đi qua hồn làng…
 
Nỗi niềm ngồn ngộn đa mang
Ngẩn ngơ đánh thức cũ càng ngày xưa
Ngọt ngon nhắc lại không thừa
Đắng cay càng tỏ nắng mưa ruộng đồng.
 
Một năm mấy bận bão giông
Nghèo tăng cấp độ, chất chồng nỗi lo
Ngày xanh, bến cũ, con đò
Tình quê giăng mắc câu hò đợi ai.
 
Lòng yêu xin được chia hai
Nửa nơi quê cũ, nửa nơi thị thành
Lầm rầm… bão gió qua nhanh
Gọi hương mùa vụ thanh thanh nắng tràn.
 
 
GIÓ BAN MAI
 
Gió vòng qua lối ban mai
Trút lời đường mật… ngỡ ai thầm thì
Nỗi lòng nhẹ bước thiên di
Không phiêu dạt biết nói gì cùng xuân.
 
Ngày trông mặt biển xa gần
Đêm nghe núi dựng mấy lần thấp cao
Khi tĩnh lặng, lúc ồn ào
Giữa cơn yêu ghét đâu nào nguyên do?
 
Người khôn biết nhận biết cho
Kẻ khờ dại chỉ bo bo một mình
Khi thất thế, lúc hiển vinh
Chỉ mong những cái rất bình dị thôi.
 
Lời ai gửi gió bên trời
Không đong đếm cũng tỏ ngời nghĩa nhân
Đời vui lưu dấu phong trần
Ban mai ngất ngưởng những vần thơ yêu.
 
 
NÓI VỚI EM
 
Ngày xanh hoa thắm trên cành
Thuận mưa vừa gió… kết thành trái thơm
Đường thơ lụy ngả áo cơm
Lòng yêu gửi chốn rạ rơm quê mùa.
 
Phong trần khất thực nắng mưa
Đời dư bụi bặm, tình thừa chông gai
Mắt người ngấn giọt sương mai
Gọi hồn phong hóa đền đài trăm năm.
 
Thương nhau rút nghĩa ruột tằm
Kén vàng lụa óng, thắm đằm lương duyên
Mơn man nghe sóng mạn thuyền
Lạ chi giông tố đảo điên biển đời.
 
Ai xui gió hú bên đồi
Chưa xao xác cỏ, đã lơi bóng vàng
Tư tình còn mấy đa mang
Em ơi! Gói cả tan hoang. Đợi mùa!
 
 
 
 
HAI THÂN LỆCH MỘT ĐẦU BÀN
 
Nhà ta chỉ có bốn người
Nghĩa tình máu mủ nói lời hoa xuân
Bếp ngày nổi lửa đôi lần
Cơm rau quấn túm nhụy nhuần yêu thương.
 
Bây giờ con cái tha hương
Đứa thuyền theo lái, đứa trường học xa
Quanh bàn một mẹ, một cha
Thông thênh tứ phía, thịt thà chẳng ngon.
 
Chiều chiều mải nhắc chuyện con
Cơm canh nguội hết bữa còn chưa xong
Nỗi niềm canh cánh bên lòng
Thương con vất vả mà không đỡ đần.
 
Tính xa rồi lại tính gần
Trông ra ghế trống mấy phần lo toan
Hai thân lệch một đầu bàn
Bữa no bữa đói, ngày tan theo ngày.
 
 
 
GỌI TÊN GIẤC MƠ
 
 
Trong mơ em đến bên anh
Bờ sông, bãi sú nắng hanh hanh vàng
Sóng dồi thổn thức đò ngang
Cánh chiều mải miết, mùa đang gọi mùa.
 
Hình như gió thoảng trong mưa
Lao xao cỏ lút khi vừa triều dâng
Hình như một chút bâng khuâng
Xanh xanh hồn lá, tầng tầng củi khô.
 
Mênh mang một dải thẫn thờ
Bên tin thì đục, bên ngờ thì trong
Ngày vui lặn ngụp giữa dòng
Đêm buồn nênh nổi giữa lòng dương gian.
 
Giấc vàng chưa trọn đã tan
Vẩn vơ chín khúc… rộn ràng gọi tên
Chập chờn vầng tỏ đương lên
Dấu yêu còn đọng ở bên sông đời.
 
Đinh - Thường
 
 
 
 
Tác giả Trần Thị Tuyết
Địa chỉ 503A – E9 – Phương Mai – Đống Đa – Hà Nội.
ĐT: 0953013956 – 01676451021.
 
 
 
Mỏi Mòn
(Chia sẻ cùng CH)
 
Chiến tranh giờ đã đi qua
Thương anh thăm thẳm đường xa một đời
Ba lô con cóc ngược trời
Bước chân ngàn dặm, đá rơi núi mòn
 
Tiễn anh khi tuổi còn son
Ngoảnh về thuở ấy em còn mãi đâu?
Bây giờ tóc bạc mái đầu
Hồng nhan đã hết, đắm sâu cõi buồn
 
Nay em như cánh chuồn chuồn
Đậu vào cành cụt, mưa tuôn cuối chiều
Gió bay phận mỏng liêu xiêu
Để vầng trăng khuyết bấy nhiêu mỏi mòn.
 
 
 
Lặng thầm
 
Tuổi xuân thầm lặng một thời
Gửi sau ánh mắt, cất nơi cõi lòng
Khi yêu lặng lẽ chờ mong
Bâng khuâng, thơ mộng, giữ trong tim mình
 
Ngập ngừng e ấp chữ tình
Vì yêu nên đã đinh ninh đợi chờ
Sững sờ bởi một giấc mơ
Mặn mà rồi lại bâng quơ tái lòng
 
Lặng thầm nối những bờ mong
Xa rồi mà vẫn ngóng trông lặng thầm.
 
 
 
Trở lại A10
 
 
Lối mòn tôi vẫn đi xưa
Mà hôm nay lại như vừa tới đây
Hầm đài đặt ở bên này
Rộn ràng cánh sóng tung bay khắp trời
 
Tuổi xanh yêu nước yêu đời
Trái tim hồng thắm một thời chia ba
Phần cho máy, phần cho ta
Phần cho đồng đội, phần ra chiến trường
 
Phần dành để gửi người thương
Tình yêu lính trẻ trên đường hành quân
Đã qua bốn chục mùa xuân
Nay về thăm lại giữa tuần tháng đông
 
Cảnh xưa hun hút cánh đồng
Nay nhà san sát gió không lối vào
Râm ran tiếng chuyện ồn ào
Những cô lính trẻ thuở nào về đây
 
Người thì béo, người thì gầy
Tuổi đà thất thập nhưng đầy niềm vui
Sẻ chia năm tháng bùi ngùi
Lăn qua bom đạn một thời chiến tranh
 
 
___________
(A10 là mật danh của trạm thông tin cơ vụ
Thuộc trung đoàn 134 – BTLTTLL)
 
 
 
Trăng Muộn
 
Thu về trăng muộn hơn hè
Mây trôi lảng bảng, se se gió bồi
Hình như người ở bên tôi?
Nhưng sao chỉ một tôi ngồi ngắm trăng
 
Bình minh sắp ló nắng vàng
Trăng đi, gió cuốn, mây mang về trời
Gửi lòng theo với trăng ơi !
Muộn màng ta muốn về nơi chị Hằng
 
 
 
 
Luật
 
Luật đời, luật pháp, luật chơi
Nắng mưa cũng có luật trời đấy thôi
 
Mưa xuân lất phất hạt rơi
Hoa thơm, trồi mượt, lúa đôi lên đòng
Anh tìm em đứng giữa đồng
Lúa xanh, xanh ngát như lòng em thơm
 
Hè về mưa đổ từng cơn
Rào rào, sấm chớp, nước trôi ngập dòng
Tìm em ruộng bỗng như sông
Rạ không thấy gốc, lúa bông vật vờ
 
Thu về thác lũ vỡ bờ
Lá vàng rụng hết, cây trơ trọi cành
Tìm em trong nắng mong manh
Gió se se hút, bóng anh khuất chiều
 
Đông sang, cành lá liêu xiêu
Sương đêm buốt lạnh bấy nhiêu cõi mình
Luật chơi, đạo nghĩa, đạo tình
Phản người là tự phản mình mà thôi
 
Luật đời đũa vót có đôi
Trái tim khác nhịp đầy vơi cùng chiều
Gửi vào cốt nhục để yêu
Kê cân chỗ lệch hai miền con tim
 
Chẳng may nửa nổi, nửa chìm
Hương tình anh vẫn mơ tìm cõi em.
 
 
 
Thôi đành
 
Tức lòng rối cả con tim
Nghẹn như tắc máu, mạch chìm thất – tâm
Trời sao nửa nắng, nửa râm
Đứng cao chói rát như châm đốt lòng
 
Lui vào bóng mát chờ mong
Bỗng cơn sấm sét, chớp giông dật dời
Thôi đành trọn kiếp, một đời
Cho lòng thanh thản, khỏi rơi biển sầu
 
Thương thân lận đận bấy lâu
Mà nay chỉ được nói câu thôi đành.
 
 
 
Em về trong Xuân
 
 
Nắng trên má em ửng hồng
Mây bay lất phất, gió đồng thoảng xa
Tiếng em chào đón thiết tha
Gió đưa lọn tóc đuôi gà vẫy mây
 
Tiết xuân tươi thắm cỏ cây
Soi xanh bóng lá, tròn đầy bóng mai
Sắc hương ai để phần ai?
Nụ tầm xuân nở đào phai khoe mầu
 
Tình xuân khúc nhạc dạo đầu
Vào làn quan họ mời trầu giao duyên
Chèo khua sóng đẩy mạn thuyền
Em về để lại tóc huyền hương thơm
 
Lời thương nỗi nhớ vấn vương
Se se rét lộc buông sương cuối chiều
Em về để nhớ bao nhiêu
Hội Lim anh gặp nàng “Kiều” du xuân.
 
 
 
Trăng ưu tư
 
 
Dễ gì trăng khuyết lại tròn
Gần trời mà vẫn mỏi mòn ngóng trông
Mây xanh, nắng nhẹ, xuân hồng
Để trăng hé mở nỗi lòng ưu tư
 
Gió mây trong cõi vô hư
Đất từ đáy đất, nguyên cư trái tròn
Mặt trời đỏ rực từng cơn
Còn trăng muôn thủa dỗi hờn vì mây
 
Dù trăng có tỏa sáng đầy
Cũng không xuyên được tầng mây chặn đường
Mỏng manh trước khối sóng sương
Sức mình yếu ớt cảm thương thân vàng
 
Mây lang thang, gió lang thang
Chạm vào ánh nguyệt, mơ màng ưu tư.
 
 
 
Về Nơi Sơ Tán
 
 
Đồi Dền, Thạch Thất, Hà Tây*
Hoa lau phủ trắng, mây bay bồng bềnh
Sườn đồi trải rộng thênh thênh
Nhà sâu lòng đất, mái chênh mặt đồi
 
Lùm cây che khuất nắng trời
Những năm kháng chiến là nơi an toàn
Rừng thông nối với rừng xoan
Mũ rơm che đạn núi ngàn che bom
 
Hòa bình mấy chục năm tròn
Nay thăm chốn cũ chẳng còn vết xưa
Vẹt mòn bậc đá nắng mưa
Phố quê, làng cổ, ngõ đưa con về
 
Bỗng dưng lòng quặn tái tê
Bàn thờ ảnh mẹ bốn bề khói hương
Nghẹn ngào, cắn nỗi tiếc thương
Mẹ quê, vất vả, vấn vương một đời.
 
 
* Thạch Thất Hà Tây cũ
 
 
 
Hà Nội vào hè
 
Hè về phố tím bằng lăng
Nắng đầy vàng óng, phượng giăng đỏ đường
Lao xao gió ngọt ngàn hương
Râm ran chiều tím buông sương mặt hồ
 
Mùa thi náo nức Thủ đô
Chọn tài trí tuệ cơ đồ nước non
Bao năm đèn sách mỏi mòn
Chờ ngày cánh phượng nở tròn mùa thi
 
Gió hè cuốn nóng trôi đi
Mồ hôi đổ xuống mỗi khi nhọc nhằn
Tinh khôi lộc thắm Hà thành
Phố phường trời đất trong xanh bồng bềnh.
 
Trần Thị Tuyết
 
 
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: