Thứ sáu, 22/11/2024,


CHÙM THƠ LỤC BÁT DỰ THI “NGÀN NĂM HỒN VIỆT, TÂN MÃO – 2011” SỐ 06 (02/06/2011) 



Tác giả Trần Quang Hiển (Ninh Bình), ĐT: 0913 318 692
Email: Tran.quanghien@yahoo.com

NGHE HÁT CA TRÙ

Vẫn là làn điệu câu ca
Mà sao tha thiết ngân nga dặm dài
Buồn nghe tiếng trống tìm ai
Ca trù em hát u hoài cho tôi

Chiếu đình đâu chỗ em ngồi
Mảnh mai dáng ấy áo dài che thân
Nhặt khoan thấp thoáng xa gần
Lô xô Đàn Đáy cho gần nhau hơn.

Lời ca bay giữa dập dờn
Chát tom! Tom chát! Giang sơn vững bền
Em ngân như nước triều lên
Lạc vui tiếng phách con thuyền nổi trôi.

Với tom, chát chát thành lời
Nhạc theo ngọn nến cháy lời em tôi!
Thả hồn câu hát chơi vơi
Gừng cay muối mặn người đời thủy chung.

Cung đình câu hát ngập ngừng
Hoa Đào rơi xuống lại bừng dâu xoan
Ôi trời đẹp đất đa đoan
Không gian vẳng tiếng ca than tím ngần.

Với bao nhiêu áo tứ thân
Chít khăn mỏ quạ tảo tần sớm trưa
Ca trù em hát đòng đưa
Cho hoa thêm quả cho mưa thêm chồi
Ca trù ngân mãi trong tôi
Ông bà xưa với cuộc đời hôm nay.

TUỔI XUÂN CỦA MẸ

Trẻ trung thiếu nữ làng quê
Mẹ xinh đẹp giữa bộ bề nghề nông
Tóc dài óng mượt má hồng
Bờ vai mềm dễ gánh gồng đường xa
Lưng ong dáng mẹ nuột nà
Ngực tròn căng áo bông hoa của làng.

Cấy cầy mẹ sớm giỏi giang
Tuổi xuân bao gã trai làng vụng yêu
Mẹ như phận mỏng nàng Kiều
Tương tư e ấp không điều trao duyên
Vì yêu nên nỗi ưu phiền
Môn đăng hộ đối truân chuyên con người
Cuộc đời cứ thế mà trôi
Cái duyên chồng vợ mặc nơi nhà người.

Tuổi xuân của mẹ thế thôi
Vuông tròn hạnh phúc một đời làm dâu
Chuyện tình mẹ có gì đâu
Ngày xuân xưa ấy bắc cầu con qua!

LỜI RU CỦA ÔNG

Không được ru con
Bây giờ ru cháu
Lời ru nung nấu
Từ thời chiến tranh

À ơi giấc ngủ ngon lành
Tóc bạc ôm lấy tóc xanh non hồng
À ơi sông đã liền sông
Non xanh liền dải cánh đồng bao la

À ơi thưở chiến trường xa
Ngớt bom lại nhớ quê nhà lời ru
Võng đưa nghiêng cả mùa thu
Thiết tha gửi gió hời ru nhập nhòa

À ơi gạn giọng khề khà
Ông ru cháu ngủ như là ru con
Nụ nuôi hồng, gót chân son
Dáng hình bố mẹ, ông bà là đây.

À ơi ngủ nhé cho say
Ông ru cháu ngủ cho đầy giấc ngon
Ngấn ngà bụ bẫm môi son
Tre già bọc lấy măng non giữa trời.

À ơi thăm thẳm đường đời
Lớn lên giữ lấy những lời xa xưa
Tròn xoay cái bóng ban trưa
Người như dấu chấm, nắng mưa mặc lòng.

Thả hồn ru cháu thong dong
Lời ru sâu thẳm cõi lòng chiến binh.

VỀ VỚI CHÍNH TA

Ta về với chính ta thôi
Sống cùng đồng loại giũ lời hoan ca
Ta về với chốn thật thà
Áo cơm bận nẻo xa hoa cõi trần

Ta về xóa nỗi phù vân
Bớt lời trịnh trọng cho gần nhau hơn
Lúc bão gió lúc sóng cồn
Bắt tay nhau biết dại khôn ở đời

Ta về với chính ta thôi
Không bàn luận kệ mưa rơi giữa trời
Sông xưa lấp loáng đầy vơi
Nay về ta tắm song ơi chạnh lòng.

CHÚA THƯỢNG NGÀN VÀ NÀNG TÔ THỊ

Xứ Lạng vào hội mùa xuân
Nén hương cháy giữa cõi trần nhân gian
Trước anh linh chúa Thượng Ngàn
Cầu cho vạn phúc giang san vững bền

Lặng người ngước mắt nhìn lên
Gặp nàng Tô thị ở trên dõi nhìn
Bao ngưỡng mộ rộng lòng tin
Giá như Tô Thị biết vin vào đền

Đơn côi đá với non trên
Sâu sâu hang động vang rền tri ân
Tượng vàng ai tính đồng cân
Tượng đá vô vãn từng phân hao mòn

Đồng Đăng ngự ở trên non
Hỏi nàng tô thị có còn như xưa
Mồ hôi đá chảy tưởng mưa
Bồng con ướt sũng đong đưa võng trời.

NẺO CHIÊM BAO

Đường đi xa ngắt chập trùng
Phận may phận rủi gói cùng túi thơ
Nửa đời sao những ngu ngơ
Đường đi muôn nẻo ai chờ ai đâu.

Bút lông quết thẫm mực Tầu
Chữ Nho giấy bản còn lâu mới nhòa
Bây giờ sẵn chữ tuôn ra
Hoa tay xếp lại thật thà giảo gian.

Đúng sai sai đúng ai bàn
Những gì đếm được hỷ hoan hỡi người
Đã đi xin đến tận nơi
Bầu trời thì thấp nẻo đời thì cao.

Thân gầy lọt gió rì rào
Sáng trong tâm tưởng nghẹn ngào thanh tao
Đường dài nắng gắt chênh chao
Vần thơ buộc nẻo chiêm bao hỡi mình.

GIỖ MẸ

Lặng người con thắp nén nhang
Mẹ về ẩn hiện dịu dàng trong con
Bàn thờ lấp lóa nét son
Mà sao dáng mẹ hao mòn như xưa.

Và rồi sợi tóc nắng mưa
Màu da mẹ sẫm ruộng chua đồng làng
Mẹ về hưởng cỗ cao sang
Bõ ngày ăn cháo rau lang cầm lòng.

Mẹ dành giọt sữa trắng trong
Chắt từ máu thịt long đong cuộc đời
Mẹ nuôi con lớn thành người
Đung đưa câu hát ru hời võng đay.

Thương sao dáng mẹ vai gầy
Mồ hôi gặm áo ken dày đường kim
Một đời bảy nổi, ba chìm
Con khôn lớn lại đi tìm lời xưa.

Cúng bao nhiêu biết cho vừa
Mẹ ơi! Chứng giám! Con mưa cõi lòng!

HẠT CÁT NGƯỜI ƠI

Chỉ là hạt cát biển khơi
Hạt rơi xuống đáy hạt cơi thành bờ
Hạt cát bậu gãy câu thơ
Sa mạc chồng chất nắng mờ gió nung

Cồn cát lớp lớp trùng trùng
Dấu chân để lại bập bùng bước đi
Sa cơ lỡ vận nói gì
Tí teo hạt cát quyền uy hỡi người?

Hạt cát là hạt cát ơi
Hạt xây thành tượng hạt rơi biển bờ.

Trần Quang Hiển



Tác giả Phạm Ngọc Lại (Hà Nội)
ĐT: 0983947262, Email: ngoclai1955 @ yahoo.com.vn

THĂM CHIẾN KHU XƯA

Về thăm lại chiến khu xưa
ATK giữa một trưa nắng hè
Đường về nghiêng bóng cây che
Râm ran điệp khúc nhạc ve nao lòng
Tỉn Keo sừng sững Núi Hồng
Thủ đô kháng chiến mênh mông gió ngàn.
Vẫn còn đây nếp nhà sàn
Ung dung giữa những ngút ngàn cây xanh
Hầm hào uốn khúc vây quanh
Hàng dâm bụt vẫn trổ nhành đơm hoa
Lắng sâu tình nghĩa quê nhà
Đơn sơ âu vẫn đậm đà lòng son
Đời Người là cả nước non
Mà vẫn in bóng lối mòn Tỉn Keo.
Vùng sâu giờ bớt đói nghèo
Đồi nương ngút ngát, lửa reo bếp hồng
Chảy hoài suối vẫn về sông
Bữa nay cháu đến Núi Hồng Bác ơi!

ĐẢO ĐÁ TÂY

Đá Tây – một hòn đảo chìm
Không giống đảo nổi nếu nhìn từ xa
Giữa muôn trùng sóng bao la
Nổi lên có mấy khối nhà bê - tông.
Ôm người lính đảo vào lòng
Chở che mỗi bận bão giông thét gào
Khi biển lặng trời xanh cao
Lời ca lính đảo vút vào trời mây.
Thương lắm lính đảo Đá Tây
Dư thừa sóng gió, thiếu ngày bình yên
Xa xôi cách trở đất liền
Vẫn neo đậu một niềm tin vô bờ…

THƯƠNG MIỀN TRUNG

Miền Trung khúc ruột ta ơi!
Mưa lũ ập đến tả tơi nếp nhà
Đục ngầu sắc đỏ phù sa
Vạt vừng, luống đậu, khóm cà nước trôi.
Thương thương quá các em ơi!
Trường lớp đã ngập mà trời cứ mưa
Ngổn ngang nghiêng ngả hàng dừa
Vườn cây, ao cá vẫn chưa vào mùa.
Đất - trời mãi cuộc ăn thua
Miền Trung khúc ruột mãi chưa ấm lòng
Giờ này chắc mẹ ta mong
Sẻ chia từ đất Thăng Long gửi vào.
Thảo thơm nghĩa cử đồng bào
Một miếng khi đói nặng bao ân tình
Pháo hoa bớt bắn linh đình
Thương miền Trung khúc ruột mình quặn đau.

NGẨN NGƠ GIỮA LÀNG

Mải mê tìm kiếm những đâu
Để tình quê đã nhuốm màu thời gian
Đường làng giờ vắng hoa xoan
Nụ tầm xuân hết mọc hoang bờ rào.
Làng đô thị hóa ào ào
Nhà cao rồi lại nhà cao nối hàng
Đường làng giờ cứ thênh thang
Người về lạc giữa ngổn ngang quê nhà
Xập xình những quán ka ra…
Đâu rồi tiếng ếch tháng Ba đồng làng
Đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng
Làm nhạt nhòa ánh trăng vàng tuổi thơ.
Đã đi qua tuổi dại khờ
Học khôn về lại ngẩn ngơ giữa làng.


MỘT THOÁNG HÀ GIANG

Ngao du đến tận cổng trời
Quanh co đèo dốc, chơi vơi non ngàn
Địa đầu cực Bắc - Hà Giang
Ngổn ngang đá, vẫn xốn xang chợ tình.
Khâu Vai mình hẹn với mình
Đường lên thăm thẳm dáng hình mờ sương
Xa trông dinh thự họ Vương
Thâm nghiêm một cõi biên cương thuở nào.
Cổng trời Quản Bạ cao cao
Núi cô Tiên, tấm áo bào hoa mua
Cái màu tím tự ngàn xưa
Nay gặp lại, cứ như chưa bao giờ
Đánh thức dậy miền mộng mơ
U sáu mươi hoá trẻ thơ giữa rừng.
Núi Đôi vẫn mọng quá chừng!
Mệt nhoài mà vẫn cười rung cổng trời
Muốn đi sợ tiếng ham chơi
Không đi thì tiếc: đất trời là đây.
Hà Giang núi núi mây mây
Ô hay, sóng vẫn dâng đầy mắt ai
Thương nhau mây núi kề vai
Mặt trời sà xuống sõng soài triền non.
Ngả nghiêng nghiêng ngả lối mòn
Vui say cao hứng véo von tình đời
Xênh xang một chút thế thôi
Mà vương vấn mãi đất trời Hà Giang.


ĐÊM TỬU CHÙA HOA YÊN

Một đêm thức với Hoa Yên
Khói hương vấn vít, cõi thiền như mơ
Bốn bề bàng bạc sương mờ
Lao xao cành trúc phất phơ gió ngàn.
Cảnh tiên giữa chốn trần gian
Cho ta cạn chén đến tàn canh thâu
Rượu dừa, Tiên tửu gì đâu!
Nhấp đôi ba chén mà sầu hóa vui.
Ừ! Nhà trọ có sập sùi
Mặc! Ta cứ uống, cứ vui hết mình
Giòn tan tiếng mõ cầu kinh
Ngả nghiêng chùa tháp, còn mình cứ dô…
Hình như có bóng quý cô
Hình như ai đó “nam - mô…” với mình
Hình như cả nụ cười xinh
Và hình như nữa riêng mình không say!
Chén tình cứ cạn lại đầy
Còn cái phiền muộn gió lay về trời
Đêm Hoa Yên, du khách ơi!
Tảy trần, rượu uống không mồi mà ngon.

Phạm Ngọc Lại

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: