Thứ sáu, 22/11/2024,


Chùm thơ dự thi số 89 (02/09/2009) 

Tác giả Phùng Minh Hoài (Vũng Tàu)

Email: hoaipmdd@gmail.com

Điện thoại: 0933 510 167

 

 

1- CA DAO TẶNG EM

 

Cổ tay em trắng lại tròn *

Vấn vương hương ấm… vẫn còn… chưa xa !

 

Môi hường hé nụ đơm hoa

Mai sau… biết có nhạt nhòa màu son ?

 

Mình về - với cuộc vuông tròn **

Ta về - ngụ mảnh trăng non cuối trời.

 

Con tằm - tơ nhả cho đời

Câu thơ - ta dệt võng nôi… ru mình!

                                   

  _________

(*): Ca dao: Cổ tay em trắng lại tròn…

(**): Ca dao: Trăm năm tính cuộc vuông tròn

 

 

2- CÒN LẠI BÊN ĐỜI…

 

Bao năm bèo dạt hoa trôi

Tình thiêng liêng vẫn đợi người hiến dâng

Hồng nhan con tạo xoay vần

Cảo thơm còn thoảng hương trần chưa phai…

 

Sao Hôm lặn để sao Mai

Tinh khôi rạng rỡ hình hài hôm nay.

Hồn nào buông phủ tóc mây?

Tình nào muôn nẻo dâng đầy phù sa?

 

Hoa nào hương của làn da?

Mật nào ngọt sánh lời ca tự tình?

Khuôn vàng vóc ngọc long lanh

Mắt ngời môi thắm khuynh thành thế nhân.

 

Trông vời: dâu bể đường trần

Sắc màu ân ái phai dần… dần phai…

 

Sao Hôm đổi chỗ sao Mai

Cửa thiêng nguyệt tận còn cài then yêu ?

 

Tình về ngả ấy dâng triều

Sóng truân chuyên vỗ niềm yêu dạt dào…

Nghe từ cát bụi hanh hao,

Nhe từ sông suối động đào âm vang,

 

Nghe từ đá biết tuổi vàng,

Nghe từ vô tận hồng hoang trở mình.

Thuyền từ lạc bến u-minh

Đôi bờ dâng hiến gập ghềnh đa đoan.

 

Mùa về dệt áo đại ngàn

Mặc vào duyên – phận – hồng – nhan cho người…

 

Xác thân xiêm áo ngậm ngùi

Mất – còn, tan – hợp, phai phôi, lẽ thường

Gót trần thơm bước tha hương

Vào thiên thu gặp vô thường – Tình yêu.

 

3- LỤC BÁT RU

                                                    

(Tặng: ĐVH & PTB cùng lucbat.com)

 

Người thơ không rắc nước hoa

Lên những bông hoa mình trồng.

 

TRẦN DẦN.

 

 

Lục bát… là lục bát com

Chữ mùa gieo hạt chín thơm đất trời…

 

Lục bát… là lục bát ơi !

Tìm trong cơ cực nụ cười ca dao.

 

Lục bát… là lục bát nào !

Gió ngàn văn hiến thổi vào men say.

 

Lục bát… là lục bát này !

Tâm trong xin chớ lưu đày bút nghiên.

 

Lục bát… là lục bát thiền !

Nhân tình thế thái đảo điên mặc người.

 

Lục bát… là lục bát xuôi !

Đôi câu sáu – tám cả cười xông xênh.

 

Lục bát… là lục bát mình !

“Thề non nước” nguyện giao tình sắt son *.

 

Lục bát… là lục bát còn !

Thân cò lặn lội nhặt con chữ về.

 

Lục bát… là lục bát... Hề!

Nối vòng tay – nối sơn khê hải hà.

 

Lục bát… là lục bát... A!

Con chữ là võng câu ca là lời.

 

 

Lục bát… là lục bát..., Chơi!

Cung tơ thao thiết vọng lời chân như.

 

 

Lục bát… là lục bát... Ừ!

“Ngàn năm thương nhớ ” * - Khúc ru trao người.

 

Lục bát à… lục bát ơi!

 

 

 4- NGỘ

 

Tay lần tràng hạt – áo em

Lời kinh rớt xuống mượt mềm cỏ hoa

Bồng bềnh ta lắng vào ta…

Chốn thiên - thai chợt ngộ ra: CÕI NGƯỜI

 

5- RU…

 

Ngủ đi! Ngoan nhé! À ơi…

Lời ru một thưở rong chơi trở về.

Tạ từ hoa cỏ sơn khê

Hương nguyên còn đẫm đê mê lòng mình.

 

Đang ngoan giấc, bỗng giật mình

Mỉm cười mụ dậy, tang tình: ngủ đi!

Đong đưa một mảnh trăng khuya

À ơi, cánh võng tình chia nỗi niềm…

 

Ngân nga câu hát Duyên – Tiên *

Đất, trời, non, nước mấy miền tơ giăng

Long đong con chữ đãi đằng

Thênh thênh trời rộng, mang mang cõi huyền.

 

Ru hời! Thục nữ thuyền quyên:

Nhân tình thế thái chữ bền là tâm.

Nhân duyên là khúc huyền cầm.

Nhân gian vô lượng, cõi riêng mặc lòng.

 

Nỗi đời: nước lớn lại ròng,

Đầy vơi muôn nẻo ước mong trở về…

À ơi ! Ngoan nhé ! Ngủ đi !

 

P.M.H

 

Họ và tên: Nguyễn Phương Thuý

(Việt Trì, Tỉnh Phú Thọ)

Email: hoabattu0511@yahoo.com

Điện thoại: 0978718101; 02103942200

   

1- LẶNG…

 

Cớ gì anh đến em chi?

Để em non dạ… thầm thì tên anh.

Riết rồi gọi mãi thành quen

Ngày mong, đêm nhớ… lệ bèn hoen mi.

 

Em nào tránh khỏi nghĩ suy

Anh xa em lắm (!) vui gì đâu anh?

Một vầng Trăng bạc thanh thanh,

Đủ làm em thấy vắng anh thật buồn.

 

Trăng như trong trẻo cạnh giường…

Thả hồn em ngắm… lại tường nhớ anh!

Gió lùa gợi tiếng chông chênh

Sóng lòng được thể dập dềnh chơi vơi.

 

Lặng thầm gọi khẽ “Anh ơi !”

Liệu chăng anh ở phương trời có nghe!

Biết là mắt đã đỏ hoe

Mà sao vẫn thấy sắt se tim mình.

 

Khoảng câm tưởng một mối tình,

Em co nghiêng úp mặt mình xuống tay

Thinh thinh mà ướt cả hai:

Ướt tay, ướt cả gối phai em rằn.

 

Vô tình Trăng sáng rõ ràng

Soi vào gương mặt lại càng… nhớ nhung!

Nghẹn ngào chỉ dám nấc rung

Sợ người thân biết khổ cùng nơi em.

 

Tổn thương là lẽ tự nhiên,

Bởi nay anh đã sánh duyên bên ngưòi.

Em - Anh cách chặng đường trời

Xa rồi xa mãi...xa thời hai ta!

 

2- NGƯỠNG MỘ

 

Ngỡ ngàng… Anh đến bên em,

Nhẹ như gió thoảng, êm đềm như mây.

Dịu dàng… Em những ngất ngây

Sóng lòng bỗng chốc hoá đầy tâm can.

 

Nhìn anh, tâm trạng lan tràn

Tim em rung cảm cung đàn yêu thương.

Anh em ánh mắt kiên cường

Sáng lên muôn những nẻo đường chí trai

 

Anh em ẩn chứa nét tài,

Nét duyên, nét đẹp, nét… hoài đáng yêu!

Tuy anh em chẳng nói nhiều

Nhưng một lời đủ làm xiêu lòng người

 

(Tất nhiên là với em rồi)

Chỉ riêng anh đến bên đời em vui…

 

3- CHẠNH LÒNG

 

Giận anh mới chỉ đôi ngày,

Ôi… Sao như thể đoạ đày thân em!

Người cười, chẳng muốn ngước xem

Người xinh, chẳng muốn ước thèm “giá như”.

 

Em buồn chất ngất cánh thư

Đinh ninh viết gửi, lại chừ đắn đo

Anh nào có chút lắng lo

Cho em buồn tủi xét dò chi li:

 

 “ Phải chăng anh chẳng thương gì?

Phải chăng anh chẳng chút vì yêu em?

Nên anh đâu có đoái xem

Cớ chi em giận chẳng thèm thưa anh… ”

 

Anh lạnh lùng, em mỏng manh

Lệ rơi mãi bỗng hoá thành héo hon.

Nụ cười nhạt, chẳng tươi giòn

Mắt tinh anh trước chẳng còn long lanh

 

Tâm hồn một nỗi vắng tanh

Đôi hôm thiếu mỗi anh… thành đơn côi.

Một mình khoảng lặng… Than ôi!

“ Yêu là chết một ít rồi ” đúng không?

 

 “Chết” này “chết” nghĩa bóng hồng…

Từ vô tư bỗng hóa không tiếng cười

Chỉ vì một nỗi nhớ người

Thành ra sức sống rạc rời theo tâm

 

Mới đôi hôm cứ lặng thầm

Từng giây từng phút đếm ngầm thời gian

Niềm mong anh gọi lan tràn

Tim em tan chảy theo ngàn… mong anh!

 

4- BIỆT KHÚC…

 

( Có thể mới nghe, mọi người sẽ nghĩ đây là bài thơ quá bi luỵ,

nhưng bản thân tôi, lại thấy được ngụ ý tích cực của nó,

 nên tôi xin được gửi đến cuộc thi… )

 

Hẹn anh! Yêu ở kiếp sau,

Đời này chẳng thể có nhau anh à!

Anh nay là của người ta.

Dù em vẫn của em mà thôi anh!

 

Dẫu lòng buồn bã hao xanh,

Dẫu tim vẫn mực chân thành thương anh…

Ngăn dòng nước mắt chạy quanh

Mà em vẫn lệ mong manh vỡ oà.

 

Anh nay là của người ta

Anh nay là của người xa phương nào!

Em ngồi đếm những “chăng sao”

Em ngồi đếm những “lý nào” mất anh

 

Em ngồi đếm những “ngày sau”

Em ngồi đếm… đếm đến “nhàu” tâm can…

Vì yêu ! Em cứ miên man

Lặng câm như thể… cung đàn đứt dây.

 

Anh nào còn có ở đây?

Lấy ai đắp lại đong đầy con tim?

Lấy ai thắp lại niềm tin?

Lấy ai nối lại trăm nghìn dây vui?

 

Chỉ mình em với ngậm ngùi

Hết thương lại nhớ… giận vùi cho qua .

Anh nay là của người ta!

Anh nay ở rất rất xa! Ôi buồn…

 

Tự em làm lệ ứa tuôn

Chứ ai nỡ hứng khơi nguồn em đau.

Hẹn anh! Yêu ở kiếp sau,

Hẹn anh! Yêu tận kiếp sau… Em chờ!

 

Em tin anh chẳng thờ ơ

Luân hồi, anh chẳng quên bờ em mong

Kiếp này tại phận long đong

Mà Em - Anh mới duyên không tận cùng

 

Em dù một dạ thuỷ chung

Nhưng anh vạn gánh đi cùng trên vai

Làm sao em nỡ van nài…

Đời cho em được thêm hoài nặng anh!

 

Tình ta riết cũng chẳng thành

Chỉ vì uẩn khúc “niêm hành” riêng tư…

 

Thôi đành! Đừng nghĩ “giá như…”

Lời thơ thay gửi cánh thư tạ ngưòi

Anh yêu nay đã vợi vời

Đọc xong xin nhớ phương trời em thương!

 

Em  dù lòng có vấn vương…

Từ nay khép lại thê lương lệ sầu

Vết thương em sẽ tự “khâu”

Dây vui em sẽ tự “xâu” khung đàn

 

Niềm tin em sẽ tự “đan”

Đong đầy em sẽ tự “chan” tim mình…

Hứa rằng em sẽ hết thinh

Để người yêu chẳng nặng tình xa em!

 

Phải rồi! Giọt lệ lấm lem…

Mặt em lâu quá có thèm xinh đâu

Từ nay em sẽ hết sầu

Nhủ lòng tìm lại những màu tươi vui.

 

Dòng thơ “biệt khúc” ngậm ngùi

“Thôi đừng có gửi khiến xui ai buồn”

Tự em thầm hiểu ngọn nguồn

Tại tâm em sẽ bớt guồng thương đau!

 

Hẹn người! Hẹn mãi mãi sau

Em - Anh hội ngộ… bên nhau trọn đời.

Dù cho lâu quá người ơi…

 

 

5- LỜI CỦA CÁNH DIỀU

 

Trái tim luôn gọi tên anh.

Em mong, em nhớ… nên thành tương tư

Không quên được, mới viết thư

Mỏng manh nét bút cũng như em từng…

 

Yếu đuối lệ rớt lưng chừng.

Chẳng như ngày ấy, vui mừng biết anh!

Cánh Diều (Em đó !) quẩn quanh,

Chới với bởi những chông chênh mây trời

 

Lúc Gió xa Diều sẽ rơi!

Trái tim em vậy, cũng thời yêu anh!

Ấm áp khi được song hành

Thiết tha nếu được cùng anh trong đời…

 

Muôn yêu thương mãi người ơi!

Cầu mong dù ở phương trời xa xôi

Anh đừng quên nhé một lời:

Hạnh phúc trọn vẹn, nụ cười anh vui…

 

Em tuy có lúc ngậm ngùi

Luôn luôn em vẫn niềm vui trong đời,

Kiên cường để được rạng ngời

Dù cho gian khó gọi mời thân em.

 

Có những lúc mắt ướt nhem,

Nỗi nhớ anh đấy ! Chẳng thèm hết cho.

Làm ray rứt, làm lắng lo

Tim em chỉ sợ như đò đắm sông…

 

Nhưng dù tình ái mênh mông,

Em đi trên đó mà không sa lầy.

Sẽ vượt qua bể đong đầy,

Bởi một nghị lực tự ngày có anh.

 

Niềm tin quyện lấy chân thành,

Gió không quên nhé! Trời xanh chúng mình…

Cánh Diều nhỏ bé chung tình,

Thương yêu Gió mãi… một hình bóng xa.

 

N.P.T

 

 

Tác giả: Thi Lan - Hội VHNT Ninh Bình

(Khánh Lợi - Yên Khánh - Ninh Bình)

Điện thoại: 0983 6848 72

 

1. CẢM ƠN NGƯỜI

 

Cảm ơn người, đã gọi tìm

Thức tim nhỏ ngủ im lìm bấy lâu

Vụng - về - em nhận một câu…

(Ngàn năm nhân thế trao nhau vẫn tình!)

 

Cảm ơn người, đến một mình

Thật thà đong đếm chân thành. Vậy thôi!

Nỗi buồn lẻ bạn phai phôi

Dịu - dàng - em biết nói lời thương yêu.

 

Cảm ơn người, những sớm chiều

Dẫu xa vẫn đượm rất nhiều nhớ nhung

Bình - thường – em hoá bao dung

Xá chi cơ sự trùng phùng bể dâu!

 

Cảm ơn người, triệu ngày sau

Thuỷ chung son sắt bên nhau. Phúc phần!

Đời thường trọn vẹn ái ân

Vườn - thơ – em…Chợt tần ngần cỏ hoa.

 

Cảm ơn người, tháng năm qua

Bên em ấm một nếp nhà bình an

Cùng nhau vượt mọi gian nan

Chung tay gỡ cuộc trần gian rối mù …

 

2- LỤC BÁT NGÀY KHÔNG VUI

  

Tôi buồn những sáng, những trưa

Những chiều  bụi bặm, lơ ngơ thị thành

Cái buồn cứ chạy loanh quanh

Thèm cơn gió ruộng mát lành phía quê…

 

Gót mòn cứ lặng im về

Ngồi chơi với cỏ bên lề đường kia

Dẫu buồn chẳng dễ sớt chia

Ừ thôi, lòng bớt u mê phần nào!

 

Ở đời… gì chẳng hư hao?

Hơn – thua - được - mất… nháo nhào thiên di

Mai ngày còn chút từ bi

Tình người hoá thạch cớ chi mà sầu!

 

Cười mình khóc nỗi đẩu đâu

Chắc gì lâu nữa…Ngẩng đầu mà đi!

 

3- VẨN VƠ NGÀY SINH

 

Mỗi năm đón một ngày sinh

Mấy mươi có lẻ… Lòng mình vẩn vơ…

Xoè tay đếm tuổi. Ngẩn ngơ

“Ngày xưa” xa khuất bây giờ tìm đâu?

 

Thời gian, nước chảy chân cầu

Tóc xanh tới phút bạc đầu. Thoáng  qua

Sàng xê nhân nghĩa hiền hoà

Ngồi hong thương nhớ...tuổi hoa cũ rồi!

 

Phù sinh mặn nhạt đầy vơi

Ngày qua, tháng lại, nói - cười - buồn – vui

Đắng cay lẫn với ngọt bùi

Thương câu lục bát rối bời ngược xuôi...

 

Nhà quê – nguyên thể - là tôi

Ngu ngơ lạc giữa đất trời bao la

Trái tim mặc khải thật thà

Ấp iu mãi giấc mơ xa. Xanh ngời!

 

Quanh đi, quẩn lại với đời

Dại - khôn mặc kệ cõi người hồn nhiên

Tâm trong tuỳ một chữ “duyên”

Uyên nguyên ngồi hát giữa miền thơ xanh!

 

T.L

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: