Thứ sáu, 22/11/2024,


Chùm thơ dự thi số 72 (22/07/2009) 

Tác giả Nguyễn Quốc Trưởng

Đông Phương- Kiến Thụy- Hải Phòng

Email: lucbatthoibinh@gmail.com

Mobile: 0956 247 569

 

1- CÁNH ĐỒNG ĐANG HÁT

  Tưởng nhớ ông Kim Ngọc*

 

Thây lẩy từng bông lúa vàng

Hương đưa mách bảo lại đang được mùa

Xa rồi xưa, xa rồi xưa

Những ngày rút ruột đất chua một thời.

 

Cái ngày hợp tác nơi nơi

Cái ngày hạt lép mặc trời gió lay

Cái ngày gạo vét lỏng tay

Đói cơm nuốt cả đắng cay vào lòng…

 

Ơn trời! Còn một dòng sông

Dòng sông gieo xuống cánh đồng cỏ hoa

Một người lầm lũi muôn nhà

Để rồi trăn trở, đẻ ra khoán Mười

 

Nhỏ nhoi một nấm mồ thôi

Cánh đồng thì rộng, bầu trời thì xanh

Ươm cây cho lá vươn cành

Ươm xanh màu mỡ, để xanh đến giờ.

 

Ấm no được tạc bằng thơ

Tượng đài sừng sững, Ông giờ… nơi đâu

Chắt chiu tấm ván bắc cầu

Gửi hồn vào những khúc đau… dâng Người.

 

________________________

* Ông Hoàng Kim Ngọc(1917-1979)

   nguyên Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phú.

Những năm 1960, ông là người tiên phong đề

xướng chủ trương khoán trong nông nghiệp.

 

 

2- CUNG TRẦM

Kính tặng Cha kính yêu

 

Khói xanh, xanh khói thuốc lào

Bao năm Cha đốt, đốt bao nhiêu lần.

Bây giờ… cái điếu lặng câm

Vàng khè hơn phổi Cha nằm chiêm bao.

 

Cha mơ về bến sông nào

Con đò có chở hanh hao nắng chiều

Cha mơ về cõi tịch liêu

Cửu tuyền có mở cánh diều tuổi thơ.

 

Làng Chàm trong bụi sương tơ

Giăng giăng ao cá, trăng mờ vườn cau.

Vực sâu nào, hơn nỗi đau!

Mắt con giờ đỏ có màu máu Cha.

 

Bao nhiêu mới gọi là già

Cha lần lữa bước, bước qua ngưỡng đời.

Sống vui tận hưởng khí trời

Quây quần, thêm biết những lời yêu, tin.

 

Cha cho con một trái tim

Trái tim biết hát, biết tìm ước mơ

Biết thương nhớ, biết đợi chờ

Biết nhân, biết nghĩa, biết thờ tổ tiên.

 

Biết nhìn xuống, biết trông lên

Biết hờn giận, biết làm mềm nỗi đau

Gió lùa những chuyện đẩu đâu

Tóc con... giờ cũng bắt đầu không xanh.

 

Trắng canh, rồi lại sang canh

Cha đang thiêm thiếp, hay nằm chiêm bao

Có ai!

Lại rít thuốc lào…

 

3- LỤC BÁT CHO EM

Cho Thủy Đện thân yêu

 

Thơm như hạt gạo tháng ba

Đẹp như là lúa làng ta được mùa.

Tảo tần nắng sớm, chiều mưa

Đôi vai gồng cả những trưa gió nồng.

 

Mát trong như nước dòng sông

Dìu anh qua những đường vòng khó đi.

Nhà mình… đôi lúc, có khi

Yêu thương, hờn giận nói gì… được đây.

 

Bầu trời vẫn một màu mây,

Ánh trăng thì vẫn trăng ngày ấy thôi.

Bây giờ… tươi lại nụ cười

Tháng ba rét ngọt hơn hồi ngày xưa.

 

Dẫu rằng đạm bạc rau dưa,

Cơm canh thì vẫn còn thừa niềm vui.

Mặt trời vẫn ở trên trời,

Ánh trăng… Em vẫn rạng ngời ánh trăng.

 

Mong sao đôi má thêm hồng

Nụ cười trẻ mãi bên chồng bên con

Hoa nào sánh được bằng Em

Tỏa hương thơm ngát, ngát thơm bốn mùa.

 

Cứ gì… mồng Tám tháng Ba

Em là hoa hậu của nhà quanh năm…

 

 

 

4- VIẾT CHO CON MỚI TẬP BƠI

Mến tặng hai con: Nguyễn Quốc Hoàng Anh

Nguyễn Quốc Vương Anh

 

Nhìn gần, rồi lại trông xa

Thì con sẽ thấy bao la đất trời.

Bám bờ cho chặt con ơi!

Vẫy chân đều nhịp là người nổi lên.

 

Giờ! Con còn bé tí hin

Ven ngòi thì vẫn phải vin vào bờ.

Phòng khi người lớn ở xa

Sẩy chân xuống nước, tự ta cứu mình.

 

Tự tin! Là phao cứu sinh

Bên người khác tắm, đừng rình trộm xem.

Tập nhiều.. rồi sẽ thành quen

Giữa dòng trong, đục đừng khen đã tài.

 

Biển thì rộng, sông thì dài

Với tầm... càng bước ra ngoài càng sâu.

Con đừng tin những đẩu đâu

Chuồn chuồn... cắn rốn, chỉ đau một mình.

 

5- CUNG THANH

Kính tặng Mẹ kính yêu

 

Mưa dồn đỏ giọt phù sa

Nhà còn mình Mẹ, giữa ba bốn tầng

Con xa… ai đỡ, ai nâng

Lần lên, bước xuống tần ngần khói hương.

 

Tuổi xuân Mẹ đỡ cung đường

Tuổi xanh Mẹ lại nhún nhường chồng, con

Cả đời Mẹ chẳng phấn son

Lưng còng dáng núi vẫn còn còng thêm.

 

Mẹ rằng:” Nhạt muối thì nêm

Cơm khê, than củi đặt lên giữa nồi

Uống nước thì phải đun sôi…”

Dặn con… con nhớ, nhớ rồi lại quên.

 

Những ngày hoa nắng chiều nghiêng

Thầm thì Cha, Mẹ hàn huyên tuổi già

Giờ! Cha ở cõi bao la

Mây trùm lên bóng, căn nhà rộng thêm.

 

Như ánh trăng tỏa khắp miền

Dấu buồn... Mẹ lận nỗi niềm vào trong

Mẹ ơi!

Sữa mãi thành dòng...

 

 

N.Q.T

 

 

 

 

Tác giả Sỹ Mậu (Phú Thọ)

Điện thoại 02103786065

 

 

1- TÌM LẠI ĐIỀU ĐÃ QUA


Ngày mai tôi đi Thanh Sơn
Tìm người níu kéo tâm hồn của tôi.
Người không quét chợ nữa rồi,
Lên rừng kiếm củi lần hồi nuôi thân.
Đói nghèo làm khổ bàn chân
Trăm năm biết có mấy lần gặp may.
Cho tôi nâng những bàn tay
Sần sùi chai sạn, dạn dày nắng mưa.
Cho tôi trân trọng ngày xưa
Trẻ trai áo lính bốn mùa phong sương
Cho tôi kính phục đời thường
Dẫu nghề quét rác lề đường sinh nhai.
Hỡi ôi bể rộng, sông dài
Để người kiếm củi nhỏ nhoi khốn cùng.
Chính ngày lặn lội lên rừng
Đã cho tôi cái đời từng lãng quên.

2- NỖI LÒNG CỦA TÔI

Ngày xưa tôi muốn sang sông
Chậm chân một chút nên không kịp đò.

Trách đời chẳng được như mơ
Mười năm đọng lại hồn thơ chốn này
Mười năm mang những đắng cay
Mười năm giông tố chất đầy lòng tôi.

Sao người chẳng hiểu? Người ơi
Những nơi e ấp là nơi thật thà
Trên sông còn lại bao đò
Lần này thôi
. Có kịp cho một người?

3- VIỆT TRÌ CỦA TÔI 

Tôi còn nhớ mãi ngày xưa
Góc trời thành phố như vừa quét vôi
Hàng rào râm bụt lên ngôi
Từng chùm thông nhỏ trên đồi biếc xanh
Rộn ràng hương bưởi bay quanh
Có anh phượng vĩ mặc manh áo sồng
Có con sáo sậu sổ lồng
Có hàng long não phải lòng tiếng ve
Mái nhà như tấm áo the
Cong cong tàu lá nằm nghe đất trời
Trải bao vật đổi sao dời
Bốn lăm năm thành phố tôi trưởng thành
Tầng cao mọc giữa mây xanh
Đường như dải lụa uốn quanh mịn màng.

Việt Trì ơi
! Phút ngỡ ngàng
Trong tim ta hóa muôn vàn ý thơ.


4- LÊ MINH

Phố Vàng gặp lại Lê Minh
Ngày xưa để thấy lòng mình xốn xang
Đất này tôi cứ lang thang.
Sân trường lặng ngắt, mênh mang bến bờ.

Bạn không thể biết, thể ngờ
Cái thời xa vắng tôi nhờ vần thơ.
Viết rồi, lại xóa, lại mơ
Viết rồi lại xóa nên thơ tôi buồn.
Bạn không thể biết cội nguồn
Sợ im lặng ấy tâm hồn của tôi.

Chỉ còn mình với mình thôi.
Tháng năm Thu Cúc buông trôi thẫn thờ.
Tự này xưa, tới bây giờ.
Hỡi ai, ai hiểu tôi chờ bấy lâu.
Bạn là nỗi nhớ, niềm đau
Là tia nắng ấm ban đầu trong tôi
Giá đừng gặp lại, chao ôi
Vì sao số phận trao tôi cực hình.
Đời kia hữu ý, vô
tình?

 

5- ĐOM ĐÓM


Con đom đóm vào phòng tôi
Nhấp nha nhấp nháy nói lời gì đây ?

Tưởng rằng lời nói gió bay.
Đâu ngờ lời nói làm cay lòng người.
Để tôi ân hận suốt đời
Vì câu nói ấy tan thời vàng son.

Đã vót thì vót cho tròn
Đã thương, thương trót sao còn giận nhau
Sao còn cả gió đắt cau
Mấy hôm sương muối cho trầu đổ non.

 

S.M

 

 

Tác giả: Nguyễn Linh (Thái Bình)

Điện thoại: 0363 500 985

Email:  linhnguyen.khanh@gmail.com

 

 

1- NHỚ QUÊ

 

Vời trông ngọn khói lam chiều

Ngó lên mây trắng... cánh diều tuổi thơ...

Quê nhà... gọi cả trong mơ...

Chỉ nghe lau lách lay bờ sông sâu...

 

2- HÀ GIANG

 

Núi thì vọc tận trên cao

Mây bay dưới đất, gió gào trong thung

Tai mèo lởm chởm sau lưng

Cổng trời đá dựng một vùng Hà Giang.

 

3- UỐNG RƯỢU

 

Ngồi buồn rót rượu uống chơi

Chén đầy thấy đắng, chén vơi lại bùi

Rót thêm một chén ngậm ngùi

Cạn ly gió sụt mưa sùi nhớ nhau...

 

 

4- VỀ QUÊ

 

 

Ngã ba có một ngôi đình

Cô đơn mà chẳng biết mình cô đơn...

Giếng làng người đã thưa hơn

Hai hàng sấu đá vô hồn trông theo

 

Gốc đa với một con diều

Chiều rơi chầm chậm... chiều hiu hắt buồn...

Tôi vào thỉnh một tiếng chuông

Ngỡ như xa vắng khói hương ông bà...

 

Từ trong trầm tích bước ra

Ngỡ như... lại ngỡ như là...  ngỡ như...

Bây giờ đang cuối mùa thu

Hoa cúc đã tạt sương mù, gió đông

 

Chợ làng cách một quãng sông

Ngã tư với một cánh đồng... là ba!

Bỏ làng, mười mấy năm xa

Tôi giờ về giữa ngã ba. Một mình...

 

Ngã ba có một ngôi đình

Cô đơn mà chẳng biết mình cô đơn?

 

 

5- BAO GIỜ CHO TỚI NGÀY XƯA?

 

Về ngang bờ bãi sông Hồng

Lắng nghe ngọn gió đèo bòng cơn mưa

Bao giờ cho tới ngày xưa

Chân chim chạy dọc buổi trưa nắng vàng

 

Trời xanh ngoài cánh cổng làng

Lần theo những tiếng mơ màng... Tôi đi...

Cánh đồng cỏ dại. Rồi khi,

Giật mình! Được- mất... có gì? Tôi ơi...

 

Bãi ngô của tuổi lên mười

Tre xanh xanh vẫn ạ ời tiếng ru

Mẹ cười như nắng mùa thu

Sông ôm ấp, vỗ về như thuở nào...

 

Lặng nhìn mà ngỡ chiêm bao

Bỗng dưng trời trút mưa rào vào đêm

Sông duềnh lên! Sóng duềnh lên!

Trăng trượt chân ngã nhoài bên mạn thuyền...

 

Tuổi thơ- nhặt lá xếp thuyền

Tuổi thơ- đánh chắt, chơi chuyền... Tuổi thơ,

Bao giờ cho đến ngày xưa

Bao giờ trở lại... ngày chưa biết gì?...

 

N.L

 

 

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: