Thứ sáu, 22/11/2024,


Ngô Đình Miên (04/04/2009) 

Tác giả Ngô Đình Miên còn có bút danh khác là Yên Ba, Nhiên Anh sinh năm 1954 tại Bình Thuận.

Hiện đang sinh sống và làm việc tại Phan Thiết – Bình Thuận.

Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật tỉnh Bình Thuận.

Tác phẩm đã xuất bản:

  - Trân trọng (thơ in chung) - Nhà xuất bản Trẻ - 1997.

  - Lời ru tóc trắng (thơ) Hội Văn học- Nghệ thuật Bình Thuận- 2007.

  - Khung cửa chữ (Truyện chọn lọc viết về nhà giáo Việt Nam - Nhiều tác giả). Bộ Giáo dục-  đào tạo- Hội Nhà văn Việt Nam- Nhà xuất bản Giáo dục- 2008.

  - Phía ngược (thơ)- Hội văn học nghệ thuật Bình Thuận- 2008

  - Tuyển Thơ Bình Thuận (Nhiều tác giả) - Hội Văn học nghệ thuật Bình Thuận - 2008.

 

 

DẠ THƯA

 

Dạ thưa, chưa biết nói gì
Đổ mưa – trời đuổi nắng đi chơi rồi
Kìa ai bời rối mắt môi
Nghe ra ấm ức mồ côi sầu đầy…

 

Dạ thưa, biết nói gì đây
Dại thương ngu nhớ nuốt cay đắng lời
Tình người chảy một dòng trôi
Thác ghềnh nước mắt tan nơi mây ngàn

 

Dạ thưa em, dạ thưa anh!
Xuân vàng phía trước tình xanh cuối đời
Người về con nước chia đôi
Chim kêu trăng khuyết rụng rơi đầy thuyền…

 

Dạ thưa, ngày phận đêm duyên
Đứt ba nối một gánh phiền qua truông
Năm hồi mõ, chín hồi chuông
Cũng liều một kiếp mở tuồng cuộc chơi

 

Dạ thưa, đâu dám nhiều lời
Đã trót thì trét vậy thôi muôn trùng
Ngắn dài tính chuyện vô cùng
Dạ thưa, rồi cũng đỉnh chung cửu tuyền…

  

TÌNH BUỒN

 

Tình buồn ai bán tôi mua

Mang về xe chỉ thêu thùa rủi may

May vui - Tình nặng hai tay

Rủi buồn - Nhẹ vốc bàn tay cũng đành…

 

Tình đem gieo ngọn gió xanh

Nở ra một vạt nắng hanh cuối đời

Buồn đem duyên phận ra phơi

Duyên thì khô hạn, lệ rơi trắng trời…

 

 

 

TÌNH HOÀNG HÔN

 

Tình đầu hoang dại ngu ngơ
Cuối đời mộng mị làm thơ phỉnh mình

Chạy vào đêm đợi bình minh
Mai ngày thức dậy khóc tình hoàng hôn…

 

 

THỜI HOA

  

Em như trái chín cành xanh

Một thời hoa để mong manh yêu người

Ngẩn ngơ tìm nhặt nụ cười

Lượm giọt nước mắt xưa rơi điếng lòng…

 

TÌNH KHÚC

 

Tình buồn như cánh vạc bay

Vàng phai trước ngõ níu tay nghìn trùng

Nguyệt ca nghe tiếng muôn trùng

Ru em từng ngón xuân nồng phôi pha…

 

Tự tình khúc từng ngày qua

Biết đâu nguồn cội đóa hoa vô thường

Diễm xưa có những con đường

Em đi bỏ lại con đường quỳnh hương

 

Tình sầu như một vết thương

Một ngày như mọi ngày thương một người

Vườn xưa xa dấu mặt trời

Ướt mi xin trả nợ người tình xa

 

Mưa mùa hạ hoa xuân ca

Rừng xưa đã khép ru ta ngậm ngùi

Ngẫu nhiên thuở bóng là người

Một lần thoáng có khói trời mênh mông

 

Biển nhớ lời của dòng sông

Sóng về đâu tuổi đá buồn tạ ơn…

 

Chú thích: Tất cả những câu, từ trong bài thơ là

tên 38  bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

 

 

ĐI VỀ

 

Ta đi ngang bến không cầu
Cởi áo làm mảng nhổ râu làm chèo
Ta đi trăng gió đu theo
Ôm be rượu đế bay vèo qua sông

Đi trên thác đổ hư không
Đời sâu mấy vực quạnh mông không bờ
Tót lên vách núi đề thơ
Chữ thành vân đá, hồn lờ mờ rêu…

Ta đi hoả táng tình yêu
Khói lên hồn lặng, nhẹ hều vía bay
Người say đừng chửi rượu say
Bước là đi tới, vừa hay... đi về!

 

KHAI XUÂN

 

Khai xuân chẳng biết viết gì
Trắng tờ giấy - trắng vô vi không lời

 

Ô hay ròng rã một đời
Cày sâu luống nghĩ đào khơi tấc lòng
Đi đụng núi về gặp sông
Trái tim mảnh giữa mênh mông cõi tình…

Ta ơi, nào dám phụ mình
Yêu cho hết kiếp phù sinh rã rời

Thì thôi đã dở dang rồi
Lỡ sinh nhằm tuổi rong chơi thường thường


Không biết nhún chỉ biết nhường
Thương nhiều phận mỏng cánh chuồn nhân gian
Gió vui chạy trước lang thang
Bão buồn đằng đẵng muộn màng đến sau


Vết thương chậm ngấm càng đau
Cỏ mềm mưa giọt xanh màu gỉ han...

Ta thành con nợ thời gian
Ới ời ơi hỡi mang mang kiếp người


Vào rừng chơi với đười ươi
Buồn vui cổ thụ khóc cười trần gian

Lời xuân khơi chảy miên man
Năm cũ hết, biết sang trang… viết gì?

 

DỞ DANG

 

Ngó đời nhiều chuyện dở dang
Dở thầy, dở thợ, dở quan…về vườn
Bấy nhiêu là chuyện hoang đường
Ngày sau địa ngục thiên đường… biết chăng?


Ngủ Bồ Tát, thức Sa Tăng
Tro bay mù gió treo trăng hàm rồng…
Dang thuyền lớn, dài rộng sông
Dở mang tình cạn đắm lòng nghĩa sâu


Cười trong bọc khóc bể dâu
Lối mòn đường cũ quay đầu rẽ ngang
Nhiều duyên nợ lắm đa đoan
Suối khô hồ kiệt, tình tang… nước đầy

Đêm nằm mở mắt mơ ngày
Thao lao tưởng, mộng hoài say bụi hồng
Giật mình xuồng úp giữa dòng
Ngóp ngoi dang dở đất nông…hoạn trường

Dở dang... ai đó mộng hường?! 

 

Ngô Đình Miên

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: