Lucbat.vn trân trọng giới thiệu Chùm thơ dự thi Cuộc thi sáng tác thơ Lục Bát "Tổ Quốc và Đạo Pháp" số 212 của các tác giả: Lê Hòa (TP. HCM), Nguyễn Thị Thúy Ngoan (Hải Phòng), Nguyễn Ngọc Hưng (Quảng Ngãi), Đinh Văn Y (Hà Nội).
Tác giả Lê Hòa
ĐT: 0122.753.719
Địa chỉ: CLB Thơ Lục bát Sài Gòn, TP Hồ Chí Minh
1. CHỦ QUYỀN
Ánh chiều rụng xuống lòng sông
Đáy sông có một cánh đồng dựng lên
Mồ hôi tự áo mẹ hiền
Miên man chảy trắng một miền phù sa
Dòng sông. Cuộn cuộn. Đổ òa
Cánh đồng tan giữa nhạt nhòa biển khơi
Ánh chiều rụng xuống lòng tôi
Những hạt muối mặn ngàn đời hiển linh
Tôi đi cát vít chân mình
Tôi đi giữa biển để hình dung.Tôi
Bóng mình rụng phía chân trời
Ngửa đêm xin biển một hồi chuông ngân…
Bóng người đổ trắng mùa xuân
Lại nghe hải phận thêm lần nổi nênh
Lại nghe từ phía lênh đênh
Đảo chìm đảo nổi dập dềnh siết vai
Chủ quyền đóng triện chốn này
Ngàn năm cờ đỏ vút bay giữa trời.
2. QUẢY PHỐ
Gánh hàng quày quả bước đi
Một mình chị. Lại thiên di đời mình
Trúc xinh chẳng mọc đầu đình
Vết tàn nhang đã tàng hình tuổi xuân
Làng xa. Xa đến bần thần
Bấu chân vào phố lòng... nhân nhẫn lòng
Chị đi như nắng tràn sông
Tiếng rao gọi cả hừng đông tỉnh òa
Nỗi con ốm. Nỗi chồng xa
Nỗi thương tóc mẹ, tóc cha... bạc rồi
Chân chồn, gối mỏi. Đành thôi
Dấn thêm một bước. Là trời vẫn xanh
Con đường như vết cày nhanh
Tiếng cười trẻ nhỏ dỗ dành gót chân
Cơn dông ập đến rần rần
Gánh hàng té ngửa. Tím bầm đêm thâu
Mồ hôi. Quệt. Đẫm áo nhàu
Bả vai oằn giữa hai đầu giấc mơ
Mái tôn phòng trọ dật dờ
Co mình dấu hỏi. Chị chờ ngày lên
Những con phố lại gọi tên
Tiếng rao lại đổ êm đềm như mưa
Chị cười: “Khổ mấy cũng vừa
Mong con thoát cảnh ngày xưa như mình”
Trúc xinh chẳng mọc đầu đình
Vết tàn nhang vẫn hiện hình. Dửng dưng…
Chị lại cõng phố trên lưng
Lại đi như thể chưa từng được đi…
3. CỔNG LÀNG
Mở từ hồn vía cây đa
Điệu hò sông Mã bay qua cổng làng
Chân trần mưa gió lang thang
Nhớ đùn mây trắng trên hàng chuối tiêu
Nửa đời sương nắng dạt phiêu
Buổi về dáng mẹ vẫn xiêu vẹo ngày
Nhập vào hồn vía cỏ cây
Ngôi nhà rêu sẫm cha xây thuở nào
Chập chờn đỏ đóm thuốc lào
Buổi trưa hóa khói thả vào hư không...
Dấu chân cò. Đổ. Trắng đồng
Vẫn tôm. Vẫn tép. Vẫn bông cải vàng
Chị vẫn cấy lúa thẳng hàng
“Bán mặt cho đất”. Nhỡ nhàng lưng ong
Đường bừa thẳng. Lát cày cong
Cái giun cái dế vẫn trong đất mùn
Ra đê thổi khói cay nùn
Hồn rơm vía rạ gọi bùn lên sen
Về đây uống một thân quen
Với quê. Say mẻm say mèm. Rồi xa
Cánh diều. Bay. Lả. Là. La...
Lại đi. Nước mắt mở ra cổng làng.
L.H
Tác giả Nguyễn Thị Thúy Ngoan
ĐT: 0981 699 826 – 0995 417 241
Email: Ngoanhp20@gmail.com
Địa chỉ: 116/261Trần Nguyên Hãn, Lê Chân, Hải Phòng
1. CHÙA BA VÀNG
Heo may trời lất phất mưa
Con đi lễ Phật lên chùa cầu an
Quảng Ninh sương khói mênh mang
Trên đồi núi ngự Chùa Vàng đất thiêng!
Cõi trần một kiếp ngả nghiêng
Nam mô niệm Phật cứu thiên, độ thời
Chuông ngân trong gió chơi vơi
Hương thơm nghi ngút tháng mười sang đông
Nam mô đời bớt bão giông
Sông kia gạn đục, khơi trong dòng đời
Phù vân một kiếp làm người
Bao nhiêu chua chát khóc, cười nhân gian
Nam mô niệm Phật đại ngàn
Thông reo, sương phủ, lá tràn cuối thu
Với tay tưởng chạm sương mù
Sân chùa con nhặt lời ru giữa giời
Năm chìm, bảy nổi tả tơi
Đừng than, đừng khóc những lời rối rang
Cuối thu vãn cảnh Chùa Vàng
Heo may lá đổ ngổn ngang kiếp người…
___________
* Chùa Vàng ở Ung Bí, Quảng Ninh.
2. GẶP ANH Ở GIỮA SÀI GÒN
Tặng Họa sỹ - Nhà giáo Nguyễn Nghiêm
Sài Gòn chợt nắng chợt mưa
Bốn mươi năm lẻ như vừa hôm qua
Gặp anh nước mắt nhạt nhòa
Bao nhiêu kỷ niệm quê nhà thẳm sâu…
Bến ngang bắc mấy nhịp cầu
Những năm lưu lạc nát nhàu bước chân
Thương cha nhớ mẹ, gian truân
Những chiều ngồi ngóng thương thân, xót nhà
“Tại cha có mấy vườn cà
Có mươi mẫu ruộng đồng xa, đồng gần
(Sân đình chật chội nông dân)
Nhà lên địa chủ thành phần… con ơi!”
Lý lịch cha đã khai rồi
Như cây không trái, không chồi khổ chưa?
Dấu son không đóng chiều mưa
Học xong con bỗng thành thừa con ra
Bấy mươi năm ấy xa nhà
Mẹ cha khuất núi chiều tà bóng mây
Tha phương lạc giữa phố gầy
Người ta tiền bạc đong đầy… còn anh
Bụi phấn nhuộm tóc thôi xanh
Ngậm bao cay đắng mới thành hôm nay
Gặp nhau tay nắm trong tay
Sài Gòn gió đổ chiều bay lá vàng…
3. NGẬM NGÙI
Gặp người lịch lãm hào hoa
Biết lời hò hẹn chỉ là phiêu diêu
Biết mình đâu có mỹ miều
Mong manh hoa cỏ liêu xiêu giữa đồng
Tôi như bèo nổi mênh mông
Người như trái bưởi cuối đông chín vàng
Thơ tình người hẹn xốn xang
Còn tôi lỡ nhịp đò ngang cắm sào
Từ nay thôi chẳng chiêm bao
Mặc người thơ phú lao xao mặc người
Cành cong chim hót sai lời
Cau non, trầu héo, nhạt vôi chẳng nồng
Sông sâu đò đắm ngược dòng
Tôi về gặp bão trên đồng khổ chưa
Tôi về gom những ngày mưa
Ớt cay, sung chát, khế chua ngậm ngùi…
|
4. MỘT CUỘC ĐỜI
Kính hương linh nhà thơ Trần Quốc Minh
Anh về với cõi vĩnh hằng
Heo may lất phất gió giằng giụa trôi
Phong trần trời bắt tội người
Chân mềm tay yếu một đời chẳng than
Bao nhiêu cay đắng đa đoan
Bấy nhiêu trang giấy viết ngàn nỗi đau
Trần gian một kiếp bể dâu
Anh theo cái nghiệp bạc màu như vôi
Cày đồng chữ toát mồ hôi
Nghẹn ngào câu đứng câu ngồi rau dưa
Khoảng trời mấy mét vuông thừa
Nào ô, nào giá xếp vừa cũng xong
Chị nhà cơm cháo long đong
Gánh đậu phụ chạy lòng vòng nắng mưa
Anh ngồi mài bút đếm trưa
Chờ đồng nhuận bút báo đưa hững hờ
Đời người dài dãi giấc mơ
Anh về cõi ấy làm thơ bủa trời
Tây phương mây trắng thảnh thơi
Rũ tung toan tính đầy vơi mặc lòng.
_____________
* Nhà thơ Trần Quốc Minh Hội viên NVVN bị liệt hai chân.
5. GÓA CHỒNG SỐNG
Tuổi xuân lộng lẫy qua cầu
Kẻ đưa người đón làm dâu nhà người
Rượu mừng cạn chén con tôi
Như mâm có bát như vôi thắm trầu
Chữ ngờ càng ngẫm càng đau
Bồ hòn làm ngọt ngậm sầu làm vui
Bấy năm sợ chúng bạn cười
Lồng vàng chim sáo nói lời đẩu đâu
Vũ phu, nát bí giập bầu
Vết thương máu tụ lặn đầu vào tim
Văng lên vật xuống nổi chìm
Cầm lòng…Thôi viết đơn xin ra tòa
Từ trong giông bão bước ra
Biết thuyền không bến, biết là nổi trôi
Thương con nước mắt cạn rồi
Mẹ đây, đâu bố? Một đời còn đau…
Thà rằng gẫy gánh giữa cầu
Còn hơn cay đắng nát nhàu phận vôi
Một lần lỡ bước là thôi
Sông sâu, còn nữa biển đời quá giang
Tin lời thề thốt đá vàng
Ngờ đâu năm tháng đò ngang sóng trồi
Ngôi nhà, cây nóc chặt đôi
Con góa chồng sống… ngùi ngùi ngậm đau…
6. VIẾT CHO CON TRAI
Mới ngoài “đầu bốn” con ơi
Tóc xanh sớm bạc một thời trẻ trai
Cha con xấu số về trời
Mẹ như bờ dậu thưa ngồi mong manh
Con là quả ngọt nương cành
Tháng năm bấu víu mà thành hôm nay
Đời sao trăm đắng ngàn cay
Liêu xiêu con những tháng ngày long đong
Quảng Ninh đất chật người đông
Xứ than - xứ của sâu nông phận người
Trời xanh Vịnh, nước mây trôi
Con chen chân giữa cái thời đỏ - đen
Bạn mà thành kẻ bon chen
Người sang thì hiếm, đám hèn thì đông
Cái thân phận cáy phận còng
Biết tiền là bạc lòng vòng đẩu đâu
Lấy tâm đức để trên đầu
Mấy phen sóng gió cơ cầu chưa thôi
Mẹ ngồi niệm Phật khấn trời
Khấu đầu - còn nửa cuộc đời là may
Thôi, về với mảnh đất này
Quê hương đồng nội mỏng dày mưu sinh
Sông trong, gió mát yên bình
Thơm hoa đẫy trái rủng rinh nụ cười
Lạy giời, lành rách thảnh thơi
Ở ăn tích thiện nhịn đời là vinh…
N.T.T.N
Tác giả Nguyễn Ngọc Hưng
ĐT: 055.3861.312
Email: nguyenngochung204@gmail.com
Địa chỉ: Đội 10, thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi.
1. CỎ THANH MINH
Mỗi lần sang tiết Thanh Minh
Cỏ xanh xanh đến giật mình cỏ xanh...
Nhớ xưa con biếng học hành
Suốt ngày theo bọn trẻ ranh dông dài
Để lời mẹ trượt qua tai
Mải mê chơi dại quên bài học khôn.
Tuổi chiều nghiêng xuống hoàng hôn
Quì bên mẹ - cúi xin hồn dạy con
Như xưa cắm mặt đợi đòn
Sao trời đất lặng cỏ non không lời?
Một thời hư đốn mê chơi
Đến khi biết lỗi… Tôi ơi, muộn màng
Cỏ xanh xanh giụa xanh giàn
Mênh mông đồi trắng đôi làn khói bay...
Dù “thanh minh” trọn kiếp này
Không còn mẹ, mãi xót cay mắt buồn!
2. TRỐN TÌM
"Năm, mười, mười lăm, hai mươi..."
Vừa nghe đếm tiếng nói cười bặt ngay
Ẩn bên kia nấp bên này
Loáng mà như biến như bay cả rồi...
Ấy là tôi nhớ thuở tôi
Nụ cười chưa tắt trên môi lúc nào
Nhớ mắt xanh nhớ má đào
Nhớ hơi thở ấm phả vào tim tôi.
Ấy là tôi tự cảm thôi
Chắc chi ai chịu đứng ngồi với ai
Có chăng đôi sợi tóc dài
Vô tình gió vắt qua vai thôi mà.
Ấy là tôi tưởng tượng ra
Chứ đây và đó cách xa mấy vời
Nhìn lên rạng rỡ mặt trời
Dám đâu đom đóm ngỏ lời đỏ xanh.
Qua thời trốn quẩn tìm quanh
Con chim quý phải đậu cành sang thôi
Nhỏ này, hỏi nhỏ chút thôi
Sao ngày xưa để cho tôi bắt hoài?
3. ĐẤT
Lúa khoai từ đất sinh ra
Nồi niêu mẹ nấu cơm là đất nung
Cành khô nhen bếp lửa bùng
Cũng do lòng đất thủy chung tặng người.
Hoa thơm quả ngọt rau tươi
Cỏ non xanh mát con ngươi cũng là
Đất nâu vắt kiệt mình ra
Hiến dâng cho cõi người ta đẹp giàu.
Nắng mưa chẳng nhạt phai màu
Gạch hồng cổ tháp đỏ au giữa trời
Tấm lòng son sắt đất ơi
Cháy lên như ngọn lửa ngời thiên thu.
Đất nghệ thuật đất công phu
Đất xây thành lũy đất tu đê điều
Là nơi ta sống ta yêu
Cũng là nơi để một chiều ta "quy".
Làm nên muôn sự diệu kỳ
Công lao đất biết lấy gì cân đong
Thế mà bao kẻ bội vong
Đang tâm tàn hại khoét trong đục ngoài!
Núi trơ đồi trọc vì ai
Đồng khô cỏ cháy đất đai bạc màu
Hạn hán trước lũ lụt sau
Thiên tai dịch bệnh theo nhau kéo về…
Ngày trông xói lở tứ bề
Đêm nghe đất khóc mà tê tái lòng
Như người lâm cảnh thương vong
Đất đang chảy máu ròng ròng đó thôi!
Dù “xưa như trái đất” rồi
Môi trường sinh thái cho tôi nhắc lời
Đất đang kêu cứu vang trời
Lẽ đâu người bịt tai người ngó lơ?
|
4. ĐẾN THẰNG RƠM CŨNG PHẤT CỜ
Dạ thưa, cua cáy một đường
Thường dân an phận thủ thường cáy cua
Mặc ai kia “thắng làm vua”
“Thua làm giặc” chết như đùa chớ chơi!
Nón cời che lấy áo tơi
Dạ thưa, trên đất dưới trời giữa tôi
Giông o bão ép quen rồi
Cúi đầu chịu trận vậy thôi, cúi đầu.
Nắng mưa không sợ dãi dầu
Lo gì khố rách siêng khâu lại lành
Chim ruồng chuột phá tanh banh
Dạ thưa, đau lắm sao đành giả ngơ...
Đến thằng rơm cũng phất cờ
Lẽ nào chủ đất lại trơ mắt nhìn?
5. TIẾNG VE CUỐI MÙA
Tưởng tương tư nguội lửa rồi
Đâu ngờ nhạt nắng lại sôi giọng vàng
Cung trầm cung bổng râm ran
Như thiêu như đốt ruột chàng dạ ai.
Dập dồn dai dẳng dằng dai
Cù cưa cú cứa rạc rài râu ria
Kêu ra rả gọi lạc lìa
Liệt vè chưa thấy ai kia lại gần.
Cần không có, có không cần
Yêu người người chả... Khổ thân quá chừng
Ví dầu ngực bụng dính lưng
Còn thoi thóp vẫn không ngừng sóng âm...
Ấy ơi, im sắt bặt cầm
Nuối gì treo cái xác câm trên cành!
6. SỐNG CHẬM ĐỂ YÊU SÂU
Chỉ là rong bám bến quê
Là con ốc nhỏ bu lề cọc ao
Tôi yêu từ nỗi ngọt ngào
Đến niềm cay đắng lao đao xứ mình.
Yêu sông nghĩa yêu biển tình
Súng sen quanh quẩn lục bình nổi nênh
Yêu từ ngọn cỏ không tên
Đến bao danh mộc miếu đền thâm nghiêm.
Vụ mùa cho chí vụ chiêm
Hai sương một nắng nỗi niềm quanh năm
Ba mươi thao thức đợi rằm
Cho dù biệt bóng mất tăm vẫn chờ.
Khôn lanh quá hóa dại khờ
Cáo già mắc bẫy nai tơ bụi đời
Tơi bời cánh rụng hương rơi
Vì yêu hoa sữa tin lời heo may...
Vì yêu lắm nước non này
Đành thôi tôi tự lưu đày chính tôi
Ví dầu lửa bỏng dầu sôi
Dỗ mình sống chậm mắt môi nguội dần!
N.N.H
Tác giả ĐinhY Văn
ĐT: 0904751685
Email: dungvsyhn@yahoo.com
Địa chỉ: Số nhà 13, ngõ 234, đường Trường Chinh, Đống Đa, Hà Nội.
1. NHIỆM MÀU NÀNG XUÂN
Tuyết đông rớt lại vừa tan
Đất nâu cỏ hấp háy ngàn mắt xanh
Nhựa lên căng phập phồng cành
Nụ hoa chen búp biếc nhành non tơ
Không gian rây nắng vàng mơ
Tiếng chim như thỏa đợi chờ bấy lâu…
Nồng nàn xao xuyến từ đâu
Gió hay hơi thở nhiệm màu Nàng Xuân?
2. TRƯỚC MÀU XANH CÂY TÙNG
Mặc đông bão tuyết xoáy quanh
Mặc hè đổ lửa... Biếc xanh. Mặc trời!
Có gì kỳ diệu cây ơi?
Dưới khô khốc vỏ xanh lời lặng im…
3. LẶNG IM VẰNG VẶC
Trăng khuya vằng vặc sân đình
Mọi người về hết, còn mình với em
Lặng im…im lặng… lặng im…
Trong lồng ngực nhốt con tim đập dồn!
Sao mình thành kẻ mất hồn?
Sao em ngây dại không khôn mình nhờ?
Để từ buổi ấy đến giờ
Trăng vằng vặc giữa đôi bờ lặng im…
4. CHÁY LÒNG NỖI NHỚ
Gặp làm chi nét quen thân?
Cho hồn xa xứ thêm phần xa hơn...
Cháy lòng nỗi nhớ từng cơn!
5. CHIỀU GIỮA RỪNG XA
Tiếng chim quen rạn lắng im
Sững chân, ngẩng mặt, tai tìm. Đâu đây?
Lạ, phăng phắc lạ rừng cây!
6. GIẤC NGỦ THA HƯƠNG
Gặp nhau chưa nói nên lời
Ánh ngày vụt tắt một trời sập đen!
Mới hay trơ trọi trong đêm…
Đ.Y.V