Chủ nhật, 24/11/2024,


Trần Quê (16/03/2009) 

 

 

 

 

 

 

Tác giả: Trần Quê  sinh năm 1952 .

Quê quán: Đức Thọ - Hà Tĩnh

Đang công tác tại: Công ty kỹ thuật máy bay - TCT Hàng không VN.

Hiện nay đang sinh sống tại Hà Nội.

Điện thoại: 0976 066 046

Email: quetrana76@yahoo.com

 

 

 


CẦU AO AI NỠ BƯỚC QUA

...'Nuôi con những ước về sau
Ươm tơ phải lứa gieo cầu xứng đôi'


Cái ngày em ở nhà quê
Áo nâu sớm tối đi về cầu ao
Quần thâm bước thấp bước cao
Bùn khô vết nứt sạm vào tận da


Em lên đô thi phồn hoa
Áo quần xưa để mẹ cha tạm dùng
Bây gìơ áo chẳng kín lưng
Váy trưng ngăn ngắn ước chừng tày gang


Xanh xanh, đỏ đỏ, vàng vàng
Giày da âu mỹ mấy tầng gót cao
Bia ôm thay chốn cầu ao
Phấn son tô trát ra vào quán ba


Nặng lòng lời của mẹ cha
Làm thân con gái nết na tảo tần

Đường quê lên phố có gần
Ngày về sao cứ ngại ngần dặm xa

 

Cầu ai ai nỡ bước qua
Lối về hỏi có biết là còn không
Thị thành đất chật người đông
Em tôi lên phố sao không thấy về?

 

 

 

ĐẾM MƯA

Chiều mưa nép dưới mái hiên
Nhặt lên mảnh giấy gấp thuyền thả chơi


Thả xuôi phía ấy cho người
Vân vê tay lá đang ngồi đếm mưa


Ô kìa!Mưa tạnh lạ chưa
Để con thuyền giấy bơ vơ, chùng chình


Con thuyền giấy con thuyền tình
Chiều mưa chăng lưới tự mình vương tơ


Để ngồi mong mãi trời mưa
Gấp con thuyền giấy chở thơ cho người.

 


ĐI TÌM NGƯỜI HÁT

Một mình về bến sông xưa
Đi tìm người hát đò đưa năm nào
Tam soa, sông rộng núi cao
Ngàn sâu, Ngàn phố, ngàn nào người ơi?


Đò xuôi con nước, về xuôi
Ghé qua bến cũ tìm người đò đưa
Vẵng nghe câu hát người xưa
Ai ngồi đợi bến mà chưa gọi đò.


Sông xưa ai lỡ hẹn hò
Nay người trên bến dưới đò tìm nhau
Hỏi giờ người ấy về đâu
Đò đưa xưa nhớ về nhau đi tìm .



TỰ RU MÌNH


Hoe hoe một vạt nắng vàng
Thả thu vào nắng thu càng nhạt hơn.


Nổi chìm trong kiếp áo cơm
Kiếp người biết đổ giận hờn cho ai


Tự ru mình để nguôi ngoai
Còn ngày rộng, còn tháng dài, còn thơ.

 

Nắng vàng còn chút vàng mơ
Câu thơ hỏi có ngu ngơ…
như người ?

 

Nắng vàng thu thả chiều vơi
Nổi chìm cơm áo kiếp người trầm luân .

 


THUYỀN LÁ


Ngồi buồn nhặt chiếc lá rơi
Làm con thuyền lá thả xuôi theo dòng
Khum bàn tay, vốc nước trong
Dấp dấp giọt mát cho lòng nhẹ vơi


Tay khua nước đẩy thuyền trôi
Về nơi là bến, về nơi là bờ
Thả theo thuyền một câu thơ
Dưới dòng ai đó còn chờ thuyền chăng


Thả thuyền lá. Thả thuyền trăng
Dòng xuôi gió thuận thơ căng làm buồm
Để câu thơ vợi bớt buồn
Đưa con thuyền lá tận nguồn gió giăng


Con thuyền lá - Con thuyền trăng
Có neo, có giữ thăng bằng cho thơ ?



BÓI HOA

Mưa xuân gió thả bay bay
Vương vương lên mái tóc mây của người

Nhặt hoa ta bói hoa chơi
Hỏi hoa ta có gần người được chăng

Đây rồi! Có có sao không?
Bói hoa, hoa đã bằng lòng đó thôi

Chợt cười hoa để bói chơi
Được không ta phải lựa lời mà thưa ...

Mưa xuân gió rắc lưa thưa
Hình như người ấy cũng vừa bói hoa.

 

Trần Quê 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: