Thứ tư, 04/12/2024,


Chùm thơ dự thi TQVĐP số 165 (05/08/2016) 

Tác giả Bùi Thị Hường

ĐT: 01689821994

Địa chỉ: Trại Vực, Tứ Xuyên, Tứ Kỳ, Hải Dương

 

 

 

 

1. TÌNH MẸ

 

 

Phố phường tấp nập người đi

Tìm đâu dáng mẹ mỗi khi lưng còng

Tìm đâu vai gánh hàng rong

Thất thểu khuya sớm long đong phận người

 

Đêm đen mẹ gánh sao trời

Thả vào câu hát ầu ơi muộn mằn

Tháng năm vầng trán mẹ nhăn

Bao nhiêu cơ cực in hằn dấu tay

 

Quê nghèo mùa đói dài ngày

Cha đi biền biệt chẳng hay lần về

Chia ly tưởng những ước thề

Nắng mưa đồng ruộng nón mê một mình

 

Rời quê lên phố mưu sinh

Thương con mẹ gánh nghĩa tình về đâu

Mỏi mòn mẹ những canh thâu

Giờ hay tóc đã bạc mầu thời gian

 

Cho con đắm dưới lệ ngàn

Để nghe tình mẹ chứa chan suốt đời...

 

 

 

 

2. CƯU MANG

 

 

Cưu mang tôi với câu thơ

Rớt trên sông vắng hững hờ người qua

Cưu mang tôi chiếc lá đa

Chiều theo gió cuốn rụng xa sân chùa

 

Cưu mang tôi những phân bua

Người trong thiên hạ ai thua tấm lòng

Cưu mang tôi hỡi ước mong

Nửa chừng đành đoạn mơ mòng hư vô

 

Cưu mang tôi trái cau khô

Thiếu vôi, thiếu thuốc, thiếu cô têm trầu

Cưu mang tôi lắm bể dâu

Đò xuôi đò ngược biết đâu bến dừng?

 

Cưu mang tôi kẻ dửng dưng

Nhìn lon trống ngoảnh tay bưng cơm đầy

Cưu mang tôi tuổi thơ ngây

Xế chiều xó chợ một bầy mồ côi

 

Cưu mang tôi cảnh xa xôi

Cơ hàn dứt áo để rồi tha hương

Cưu mang tôi nặng đêm trường

Quầng sâu mắt đẫm yêu thương tôi về

 

Cưu mang tôi thẹn tiếng quê

Cuối đời về giữa bốn bề lặng trông...

 

 

 

 

3. ĐỜI CHA

 

 

Lưỡi liềm ai mắc lên trời

Hễ đêm lại sáng suốt đời chẳng rơi?

Lưỡi liềm mắc cạnh áo tơi

Kiếp người cơ cực chơi vơi tháng ngày

 

Đồng xa cha nặng vai cày

Mùa qua để lại đôi tay chai sần

Mẹ đi đành đợt tuổi xuân

Cha nuôi con lớn một thân một mình.

 

B.T.H

 

 

 

 

 

Tác giả Nguyễn Xuân Môn
ĐT: 0978.851.555

Email: nguyen.xuanmon@gmail.com

Địa chỉ: 14 Bạch Đằng, TP. Kon Tum, tỉnh Kon Tum.

 

 

 

1. VỢ TÔI

Tặng vợ nhân ngày 8/3

 


Vợ tôi tất bật lo toan

Tảo tần khuya sớm đa đoan vì chồng

Tình em khoảng lặng bão giông

 Để thuyến tôi đậu bến lòng bình yên

 

Mặc ai so sánh trắng đen

Dẫu tôi là bạc, vợ xem vàng mười

Mặc ai hơn thiệt phụ người

Vợ tôi chọn... được vui đời hy sinh

 

Đã trồng bao luống thơ tình

 

Mà thơ gieo tặng vợ mình lại... chưa

Cỏ cây đủ nước quên mưa

Thiếu em mới biết tôi thừa trong tôi

 

Đong gần em đếm xa xôi

Đong đi đếm lại chẳng vơi tình đầy

Hằn sâu vất vả tháng ngày

Nếp nhăn em giấu bàn tay thật thà

 

Đời dành ngày 8 tháng 3

Tặng em, em lại... làm “quà” chồng con!

 

 

 

 

2. CHỊ DÂU TÔI

 

 

Đang say trăng mật... một đêm

Anh đi, trăng thả bóng thềm bơ vơ

Tóc thề buông xõa đợi chờ

Cửa xuân cài chặt hững hờ gió mưa

 

Vắng chồng chiều nhịn cho vừa

Đứng ngồi đâu chị cũng thừa lệch đôi

Ngày dài thả bóng đơn côi

Xuân thì đếm giọt tình rơi đắng lòng

 

Gối đầu vào những đêm đông

Mơ chồng dỗ giấc mộng nồng thêm say

Anh đi biền biệt bao ngày

Chị mang thương nhớ chất đầy tháng năm...

 

Vào đêm hoa phượng rụng thầm

Máu anh nhuộm đỏ đất nằm quê hương

Khăn tang thắt chặt đau thương

Tóc xanh vấn lại chân hương chôn thề

 

Mẹ chồng đau bệnh dầm đề

Nâng niu chăm bẵm chẳng nề từ nan

Em chồng ăn học miên man

Chắt chiu đắp đổi chu toàn động viên

 

Mẹ cười thanh thản cửu tuyền

Em vui hạnh phúc trong miền ấm êm

Cho người hát lý hay thêm

Đàn bầu chị gẩy... lãng quên đời mình

 

Một đêm chồng vợ... trọn tình

Một đời vì nghĩa hy sinh thờ chồng

Tóc thề bạc trắng mùa đông

Cỏ xuân vẫn ngát xanh lòng chị dâu...

 

 

  

 

3. QUÊ TÔI

Kính tặng quê hương Vĩnh Bảo, Hải Phòng!

 

 

Quê xưa đất thịt đồng chua

Xới lên đập xuống hai mùa gối nhau

Chai tay cuốc đất bạc màu

Trâu tơ vật vã đớn đau đường cày

 

Thất thường thời tiết như say

Chiêm khê mùa thối tháng ngày bùn lem

Cha bừa nát cả nắng xiên

Mưa cơn mẹ cấy sấm rền chớp giông

 

Cái cò mò bóng cái nông

Mồ hôi nhỏ mặn chiều đông tái bầm

Thóc khoai hạn lụt thui mầm

Con bầy nhớ bữa... lòng thầm chột theo

 

Nhà tranh dột khó giấu nghèo

Mảnh quê rế rách lo đèo bòng niêu

Áo cơm... ma ám sáng chiều

Bao cơn đói rét đặt điều vu vơ...

 

Quê nay đất nở hoa mơ

Cây cho quả ước tình chờ gặp duyên

Nghiêng đồng đổ hết truân chuyên

Nông thôn mới mọc trên miền ấm no...

 

Đường đời nhiều ngả đắn đo

Quê tôi rẽ phía... câu hò mẹ ươm! 

                                   

N.X.M

  

  

 

Tác giả Thạch Đà

ĐT: 0948794804

Email : thachdacm@gmail .com

Địa chỉ: Trường THPT Sông Đốc, Trần Văn Thời, Cà Mau

 

 

 

 

1. QUA PHÀ RẠCH RÁNG CHIỀU NAY

 

 

Qua phà Rạch Ráng chiều nay

Hình như lòng đã bớt cay đắng rồi

Hình như nguồn cội xa xôi

Đã về thăm thẳm bên ngoài màn đêm

 

Qua phà Rạch Ráng cùng em

Cạn ly uống hết nỗi niềm Lợi An

Cạn ly uống với lỡ làng

Ngày đông giá rét mai vàng chờ xuân

 

 

 

2. NGHĨ TRƯỚC CƠN MƯA

 

Giá chiều không đổ cơn mưa

Thì hàng cây ấy không thừa khoảng không

Người đi nặng trĩu trong lòng

Lá rơi mặc gió xoay vần đời cây

 

Mưa lạnh giá buốt bàn tay

Người không gốc rễ lung lay nỗi niềm

Chén cơm bưng sóng mạn thuyền

Đời cho vay chút tình riêng xa nhà

 

Mưa chưa thấm lạnh lòng ta

Mênh mông sóng nước hóa ra sóng người.

 

 

 

3. ĐI CHÙA

 

 

Lên chùa là để... lặng thinh

Ngổn ngang lòng lại rối tinh thế này

Trời cao phận mỏng đất dày

Thế gian ngắn ngủi sao đày đọa nhau?

 

Thương nhau chiếu sáng mặt trời

Không thương nhau ném những lời giá băng

Đêm nay có kẻ ngắm trăng

Trăng soi đáy nước lòng đầy ngẩn ngơ

 

Khói hương tua tủa bơ phờ

Có người đến thắp không chờ đợi chi.

 

 

 

4. CÀ MAU CHIỀU TIỄN ĐƯA

 

 

 

Ngửa bàn tay ngắm bàn tay

Một ngôi sao một ăn mày kề bên

Cái sang chơi trội cái hèn

Giàu nghèo khác cửa chẳng liền bên nhau

 

Đừng tin mưa nắng dãi dầu

Ngày sau nối lại một câu ân tình

Đừng tin xe ngưạ gập ghềnh

Trong tim vẫn giữ bóng hình quê hương

 

 

 

5. NGỒI TRƯỚC VỈA HÈ

 

Cà phê cơm bụi vỉa hè

Đời mình quen thói quen lề bình dân

Nghĩ gần nghĩ đến bản thân

Nghĩ xa nghĩ chuyện phù vân đất trời

   

Đa đoan vì sự lắm lời

Nhiễu nhương nhân thế gọi mời  động tâm

Thôi thì sống với trăm năm

Kiếp tằm thì lại thân tằm nhả tơ.

 

 

 

6. VU VƠ THÁNG BẢY

 

Nghiêng chiều chiếc lá vừa rơi

Nghiêng đêm sông  cạn đầy vơi nỗi niềm

Nghiêng em về phía anh tìm

Nghiêng đời nhau một nỗi chìm bóng  mây

 

Thật thà gió buốt đau cây

Câu thơ manh mỏng ăn mày thế gian

Đốt bao nhiêu giấy hóa vàng

Cũng không xóa được lang thang hồn mình.

 

T.Đ

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: