Chủ nhật, 24/11/2024,


Hà Huy Tuấn (12/02/2009) 

 

 

 

 

Tác giả Hà Huy Tuấn, sinh năm 1979 tại Hà Nội.
Nghề nghiệp: Giáo viên.
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội.
Thạc sỹ tại Viện Triết học Việt Nam.
Hiện làm Nghiên cứu sinh tại Đại học Paris 8 VincennesSaint-Denis (Cộng hòa Pháp).
Điện thoại: 0033608610408
Email:
hahuytuan103@yahoo.com

 

 

 

XÍCH LÔ

 

Nắng chiều, chầm chậm xích lô

Gió thu con phố mịt mờ bụi bay

Lá vàng rơi dọc đường cây

Bánh xe, lăn vỡ nhịp ngày về đâu?

 

Vang trong ngõ nhỏ Bích Câu

Ai ngâm nga khúc dạo đầu “Trăm năm...”

Cung tơ lên bổng xuống trầm

Thời gian đọng lại tím bầm ngón tay.

 

Bỗng mưa đường ngập xe lầy

Nhà ai le lói bấc gầy dầu vơi

Đêm khuya lặng ngắt không người

Xích lô vẫn đợi cho trời tạnh mưa.

 

Giật mình nghe tiếng trẻ thơ

Từ khung cửa sổ khép hờ vọng ra

Bần thần nhớ vợ quê xa

Chắc bồng con bú, gian nhà quạnh hiu.

 

 

NGHE NGƯỜI THỔI SÁO

 

 

Có người thổi sáo trên đê

Thương ngơ ngẩn một chiều quê nắng vàng.

 

Tôi đi qua ngưỡng cổng làng

Bỗng dưng thấy trống mênh mang nỗi buồn.

 

Bụi thăm thẳm bước đường trường

Người tài đi thẳng, người thường đi cong.

 

Tôi về khoả nước cho sông

Đò trôi cũng mặc như không có đò.

 

Chìm đâu mất một câu hò

Trăm năm ai biết mà mò sông sâu?

 

Người xưa thổi sáo chân cầu

Thương ngơ ngẩn một bờ dâu xanh rì...

 

 

 

TRỜI KHÔNG HIỂU ĐƯỢC

  

Khi tôi nếm phải đắng cay

Thì em mật ngọt làm say ối người...

 

Tôi đi chân đất lên trời

Trời không hiểu được chân người lấm lem

Chân trời xa tít điểm nhìn

Tôi chưa hiểu được mình tìm những đâu?

 

Một ngày đất thẳm trời sâu

Đắng cay… em nhận, ngọt ngào tôi chia

Lấm lem chân đất quay về

Trời không hiểu được là vì trời xanh.

 

Em về trú lại đất lành

Chùi chân rơm rạ phơi quanh vườn nhà

Tôi giờ mới hiểu trời xa

Tìm nhau phải biết vị tha hẵng tìm.

  

 

TRONG CÂY BỒ KẾT CÓ GAI

 

…Trong yêu cũng có một vài nỗi đau.

 

Người tỉnh trong giấc mê sâu

Còn tôi nằm mộng trong màu cỏ xanh.

 

Ai đi “yến”, ai về “anh”?

Riêng tôi mãi chỉ buồn tênh đi tìm.

 

Thương người xâu chỉ vào kim

Tôi đem xâu những tiếng chim vào trời.

 

Đang mưa thì nắng tinh khôi

Sợi rơm vàng óng nằm phơi ngoài đồng.

 

Yêu rồi bất chấp bão giông

Tôi theo cơn lũ ngàn sông tràn về...

 

 

 

 

THĂM CỔ LOA

 

Nghìn năm lông ngỗng Mỵ Châu

Nghìn năm một mối tình đầu không phai.

 

Ngựa phi muôn dặm đường dài

Nỗi đau nhát kiếm, đền đài vụt tan.

 

Cổ Loa chuyện cũ ghi vàng

Trong veo giếng ngọc kêu oan với trời.

 

Nỏ thần trao giặc như chơi

Phận mình, vận nước trao người vì yêu.

 

Ngẩn ngơ đi giữa buổi chiều

Lắng nghe vó ngựa phi đều trong mây.

 

Nghìn năm lông ngỗng còn bay

Loa thành gò đống phơi bày ngổn ngang.

 

 

GỬI HUẾ

 

Dùng dằng nửa chảy nửa không

Hương giang một dải mây trong Huế ngà

Áo dài tím biếc thiết tha

Rập rờn nón trắng bay qua Trường Tiền

 

Huế là lạ, Huế quen quen

Mới nghe giọng Huế thật hiền Huế ơi

Hình dung Huế đẹp như người

Mảnh mai thiếu nữ đôi mươi vĩnh hằng

  

  

 

ĐI BUÔN

 

Ngẩn ngơ nhặt nhạnh vui – buồn

Ờ thì ... thua  được, mất - còn ... là may

Cuộc đời vốc một nắm tay

Nếu vơi thì tiếc, nếu đầy thì thương

 

Thật - hư vốn đã khôn lường

Chẳng ai sau trước một đường mà đi

Rồi mai nhặt lại những gì

Dại vì không dại, khôn vì không khôn

 

Ta như một gã đi buôn

Bán vui đi trước, mua buồn về sau

Lỗ - lời đã kịp tính đâu

Chỉ nghe nhói một nỗi đau lìa trần

 

Hà Huy Tuấn

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: