Chủ nhật, 24/11/2024,


Dương Phượng Toại (03/02/2009) 

 Tác giả Dương Phượng Toại (còn có bút danh Cẩm Phượng).  

- Hội viên Hội VH-NT Quảng Ninh.

- Sinh: năm 1950.

- Quê: Cẩm La- Yên Hưng- Quảng Ninh.

- Hiện công tác tại: Ban VH-TT xã Cẩm La.

- Điện thoại: 0333 680 774 - 0982367982

- Blogs: camphuong.blogstiengviet.net.  

- Email: duongphuongtoai@gmail.com.

                

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN:

- Tiếng còi gốc rạ - Tập thơ -Hội VHNT Quảng Ninh -1997.

- Làng bây giờ –  Tập truyện và ký - Nhà xuất bản Hội Nhà văn - 2005.

- Người đàn bà cọp vồ – Tập truyện ngắn –NXB Văn Học -2008.

- Cánh đồng & Ngọn lửa –Tập thơ-NXB Văn Học 2009.

- Nhiều bài thơ được tuyển chọn và in chung trong các tuyển tập.

 

GIẢI THƯỞNG:

*Giải Nhất thi Thơ, Truyện ngắn và Ký Báo Hạ Long-Hội VHNT Quảng Ninh 2004.

*Giải B -Giải thơ Lê Thánh Tông-2005. 

*Giải Văn Nghệ Hạ Long lần thứ VI-2006.

*Tặng thưởng cuộc thi “Thơ ca và nguồn cội” Hội thơ Làng Chùa Hà Tây & Báo Văn Nghệ -2007.

 

TỰ BẠCH   

        

 Lục bát trôi vào đời tôi

 Dòng sông bên lở bên bồi mà nên

 Câu lục là mảnh trăng liềm

 Câu bát là chiếc quạt tiên đêm chèo.

 Rằm khuya một trái trăng treo

 Rơi vào câu hát mái nghèo mẹ xưa

 Nâng niu đến tận bây giờ

Mà không chín nổi… bài thơ riêng mình!

 

CÁNH DIỀU TUỔI THƠ

  

Cánh diều của em bé nào
Mộng mơ mảnh giấy trôi vào trời xanh
Mảnh đời bé nhỏ mong manh
Vô tư quá đến tròng trành lòng tôi.


Chiếc diều tôi cũng một thời
Chợt dừng lại bởi tơ đời giăng dây
Đến chiều nay gặp em đây
Tôi là Đứa Trẻ Lâu Ngày đứng xem.


Những nhọc nhằn, những thói quen
Những cạnh tranh, những khát thèm tan đi.
Thảnh thơi theo cánh diều kia
Dẫu bé nhỏ giữa trời quê khôn cùng.


Tôi lại về với ruộng đồng
Bông lúa, ngọn cỏ, dòng sông, con thuyền...
Đời thường còn lắm ngả nghiêng
Đôi vai gánh nặng nỗi niềm ngổn ngang


Vẫn yên lành một không gian
Cho em thả cánh diều sang lòng trời!

 

HOA ĐÀO

 

Hẹn duyên nhau tự khi nào
Gió xuân chớm thổi là đào khai hoa
Nụ vừa xòe cánh môi ra
Nhụy còn run rẩy la đà bụi mưa


Vắng em xuân sẽ ngẩn ngơ
Chìm trong đáy chén bơ phờ cuộc say
Bù cho vất vả tháng ngày
Em đem sắc thắm phô bày thanh tân.


Cảm ơn Nữ Chúa Mùa Xuân
Rắc niềm vui xuống xa gần đời ta
Nén đau tách vỏ đêm qua
Sớm nay có được rừng hoa ngợp trời.

  

TRẮNG ĐÊM

 

Ngả nghiêng ngọn gió cuối xuân
Lướt trong đêm trắng tìm vần cho thơ
Ngoài trời sóng sả cơn mưa
Muốn chan vợi nắng mà chưa thấm gì.


Biết rằng gặp gỡ, chia ly
Đường xa thẳm thế, người đi tìm người
Như cây chen đứng giữ đời
Nghe trong mùa vẫn thiếu lời tri âm.


Thương em một thuở lặng thầm
Nụ cười hóa đá, mưa đầm sớm mai
Tóc mây sa xuống đêm dài
Mà hương lễnh loãng ra ngoài cỏ xanh?


Mắt huyền một thuở long lanh
Đâu còn ngoái lại bên cành thu sang
Cuối dòng khuyết nửa vành trăng
Chở đầy tiếc nuối trôi ngang màu trời.

 

Giọt hiên buông mảnh vàng rơi
Ta đem dát lại nụ cười ngày xưa
Nhân tình dãi mấy nắng mưa
Trắng đêm chưa nổi câu thơ đời người!
 

                      

CHUYỂN MÙA

 

Cuốc kêu đăm đắm từ đâu

Gió nồm chợt thổi giàn bầu lá thưa

Trong vườn hoa bưởi ngẩn ngơ

Cánh hoa rụng xuống, đài vo dáng tròn.

Chồi cây như mảnh gương con

Nắng soi lấp lánh xanh non đầu cành.

Cộng rơm rơi lối ngõ quanh

Ríu ran đàn sẻ trên nhành hoa cau

Hoa cau phơi áo lúc nào

Mùi hương bất chợt vương vào nắng trưa.

Chuồn chuồn đậu bụi hoa mơ

Chim bói cá hóng mỏ chờ bao lâu?

Thì thùm cá quẫy ao sâu

Vội vàng con nhện bắc cầu không gian.

Trâu ai gặm cỏ ven làng

Nghé con ngậm vú, miệng tràn sữa tươi.

Âm âm sấm gõ chân trời

Giật mình lũ ếch cất lời gọi nhau

Bóng ai đi sửa mương đào

Tiếng cười theo nước chảy vào đồng chiêm?

Nửa đêm rộn rực sấm rền

Cơn mưa sàng gạo ngay trên mái nhà.

 

Thì ra sấm động đêm qua

Mùa xuân đã chuyển tháng ba đi rồi.

Hè sang đầy ắp lòng tôi

Sáng nay trĩu trịt một trời quả non!

                                                         

KHÚC CUỐI  MÙA THU

  

Để quên câu hát trong mưa

Cánh cò thơ dại bây giờ ở đâu

Đi tìm bóng dưới giếng sâu

Nửa chừng giếng cạn thì gầu đã buông.

 

Bởi không nhặt hết nỗi buồn

Lá vàng trước ngõ, trăng suông mé trời

Bởi mưa giăng kín trùng khơi

Nửa ngày mới biết biển đời vẫn xanh!

 

 

Đức tin gửi ở đầu cành

Sớm dồn cạn nắng, chiều thành mộng du

Trái hồng ớm gió vi vu

Vin được cành xuống, mùa thu đã già.

 

Giá đừng theo chớp lửa xa

Bếp nhà chẳng lạnh la đà hơi sương

Chẳng nên nỗi đợi ven đường

Tìm ai người cũ giữ hương mùa đầu.

 

Cuối cùng hát giọng đẩu đâu

Ta về hát khúc mời trầu bên sông

Cơn giông rút nhịp cầu vồng

Còn may gặp lại cánh đồng và em! 

 

Dương Phượng Toại

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  vư bình định - thạc thảo tím - 0313957781 - thuy nguyên hai phòng  (Ngày 4/02/2010 08:54:17 PM)

người dung
người dung nước lã cả thôi
mà sao đem cả cuộc đời trao nhau
bạc tièn quyền chức xếp sau
giang tay ôm lấy nỗi đau tâm hồn
ỡ đâu cát ngiã cử khôn
ỡ đâu huyệt đạo để chôn dại khờ
cầm lòng bầu riệu túi thơ
đem câu lục bát be bờ tương lai
người dưng nước lã cả thôi
mà sao đem cả cuộc đời trao nhau

Các bài khác: