Chủ nhật, 24/11/2024,


Trần Vân Hạc (31/01/2009) 

 

 

 

Tác giả Trần Vân Hạc sinh năm 1952 tại Hiền Lương, Hạ Hòa, Phú Thọ.

Từng công tác tại Tây Bắc gần 30 năm.

Hiện đang sinh sống và làm việc tại Yên Bái.

Hội viên Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam.

Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Yên Bái.

Chuyên nghiên cứu về văn hóa Thái.

Mobile: 0917 331 683; ĐTNR: 043 636 8208

Email: vanhac.yenbai@gmail.com

           



CÙNG THU

 

Nhẹ chân thêm nữa em ơi

Kẻo xao xác lá, kẻo rời rạc thu

Ấy là anh cứ núi hờ

Ngàn con mắt lá đang chờ em sang

 

Bưởi thu nắng rám trái vàng

Tầm xuân vườn ấy thoảng hương bên này

Cho anh nửa tỉnh nửa say

Cứ lờ đờ nắng, cứ ngây ngất tình

 

Đêm mơ cái tỉnh tình tinh

La đà cây trúc, đầu đình cành sen

Áo người trộm đắp cả đêm

Thế mà đêm trắng như thêm canh trường

 

Trách chi con nhện tơ vương

Trách chi thu cúc vàng ươm tơ hồng

Dẫu là… chưa tới mùa đông

Đã nghe chớm lạnh se trong nắng chiều…

 

 

GỬI NGƯỜI EM GÁI MƯỜNG LÒ XA QUÊ 

 

Hãy nhanh về trước cơn mưa

Bên này đèo Ách vẫn chưa ướt đường

 

Hoa ban ngan ngát tỏa hương

Gọi mùa xuân với người thương về cùng

 

Chỉ còn đôi ngọn gió đông

Ẩn trong sương sớm đồi thông trước nhà

 

Em ơi xuân ở quê ta

Lần đầu gặp gỡ đã là thân quen

 

Xuân tươi xanh xuân rất hiền

Như bà như mẹ như em mỉm cười

  

Khèn ai da diết lưng trời

Cho câu khắp bỗng đâm chồi nở hoa

 

Hãy nhanh về trước cơn mưa

Dẫu mưa xuân nhỡ câu thơ bị nhòe.

 

 

 LỤC BÁT SOI GƯƠNG

 

 

Nó ngồi đối diện với tôi

Tôi cười nó cũng nhếch môi gọi là

Tôi buồn nó chực lệ sa

Tôi đau nó cũng tỏ ra cắt lòng

 

Tôi đi nó vội quay lưng

Ngoái đầu gặp ánh mắt trông vô hồn

Mỗi khi tôi dạ bồn chồn

Nó như than thở dại khôn với đời

 

Nó hệt phiên bản của tôi

Chỉ khi tôi buột kêu trời đớn đau

Nó chỉ nhăn trán vò đầu

Cái miệng méo xệch chứ đâu thành lời…

 

Ấy là cái bản mặt tôi

Trong gương lồi lõm nên hơi khôi hài

Khác nào tuồng mới nhập vai

Tôi ngây ngô một nó hai ba lần

 

Giật mình. Chợt nghĩ xa gần

Nhìn rơi vàng lá ngoài sân… chạnh lòng !

 

 

HỒN LỤC BÁT

  

Lục bát ơi ! Lục bát ơi !

Câu thơ hồn vía tận nơi cuối trời

Tìm trong tiếng mẹ ru hời

Ngọt câu quan họ đầy vơi chiếu chèo

 

Cành sen áo vắt trăng treo

Qua cầu cởi áo có neo bến bờ

Tầm xuân chúm chím mộng mơ

Vườn cà tim tím đến ngơ ngẩn chiều

 

Thả hồn trong tiếng sáo diều

Miếng trầu vôi thắm bao điều tương tư

Mênh mang một tiếng chim gù

Cồn cào một tiếng gọi đò bến song

 

Hồng Hà ơi có biết không

Mỗi hạt vàng có hồn sông trong mình

Câu dân ca nặng nợ tình

Con thuyền cổ tích bồng bềnh nước non

 

Tứ thơ chợt hóa tâm hồn

Bốn ngàn năm vẫn sóng cồn trong thơ...

 

 

MẸ ƠI !

 

Ngày xưa mẹ muối vại cà

Con ăn ngon đến bây giờ mẹ ơi

 

Cà dòn canh cua mùng tơi

Nuôi con khôn lớn nên người hôm nay

 

Mẹ xa con đã bao ngày

Nhưng hình bóng mẹ đâu đây vẫn còn

 

Ngọt ngào câu hát ru con

Cánh cò sáng cả chiều hôm quê mình

 

Câu dân ca đậm nghĩa tình

Con thuyền cổ tích bồng bềnh ru con

 

Vẫn thơm cà muối chua dòn

Bát canh tình nghĩa thơm ngon đến giờ

  

Trần Vân Hạc

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: