Tác giả Sông Trà tên thật là Nguyễn Phiến còn có bút danh
khác là Nguyễn Khuyến, sinh năm 1951 tại huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Hiện đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh.
Điện thoại: 08.38617694 – 0983.350620
Email: thosongtra@yahoo.com.vn
TÌNH THA PHƯƠNG
Anh đi khi nắng chưa lên
Khi sao còn tõ canh em mơ màng
Sông sâu núi lớn đèo ngang
quanh co mấy nẻo đến làng bản xa
Bình minh thấp thoáng rừng già
Tiếng chim ríu rít, tiếng gà gáy mau
Sương sa trăng trắng mái đầu
Đôi bờ vai áo bạc màu tha phương
Đã về đây với lưng nương
Nong tằm chín sợi tơ vương vấn tình
Thắm từng chiếc lá xinh xinh
Chè, dâu xanh uốn lượn mình quanh đây
Má em nắng đỏ hây hây
Ngoài hiên đợi gió chiều say la đà
Ta em hái nụ hoa cà
Cài lên bím tóc mượt mà quê hương
Em đi bẽn lẽn sau vườn
Anh còn xa lạ biết đường nào sang …
Thôi thì duyên có lỡ làng
Cũng đừng vội trách tình chàng tha phương
Xe chi sợi nhớ sợi thương
Anh đi – em ở – mà vương vấn lòng
NẮNG XE TƠ LÒNG
Hiu hiu nắng đã lên đồi
Ai đi cũng nhớ, ai ngồi cũng thương
Cô em hái mít bên đường
Bước ra hối hả – “đây vườn nhà em:
Từ ngày chinh chiến bình yên
Lối sau ngõ trước nên duyên mượt mà”.
“Người về từ đất trời xa
Sông Hồng, sông Cửu, sông Trà, sông Thương
Khẩn hoang, lập ấp, mở đường
Xây làng bản mới tựa sườn non cao
Mùa thu tiếng lá xạc xào
Nhánh lan rừng tím lẫn màu xanh mây”.
“Lao xao con suối đong đầy
cho em gội tóc những ngày lên nương
Nước trong như thế thay gương
Chiều nghiêng soi bóng vầng dương là đà
Đôi bờ mấy thảm cỏ hoa
Đợi người lãng tử với tà áo bay”.
“Mời anh đừng vội chia tay
Tặng anh quả mít – chính cây em trồng
Xa rồi có nhớ em không ?
Mỗi mùa mít chín ai mong anh về
Ngược đồi xuôi dốc hương quê
Có nàng thôn nữ – nắng xe tơ lòng
XUÂN XƯA
Lao xao lối gió xe duyên dây trầu
Bướm sang nhành trúc ngõ sau
Hoa nghiêng nghiêng cánh – Bướm đâu la cà
Bướm về – Bướm vội đi xa
Mấy Xuân rồi cũng như Hoa ngày nào …
Thôi thì ta trách chi nhau
Sang đây, Bướm hãy tựa đầu đi thôi
ĐÔI NGẢ CÔ ĐƠN
Mưa đi mưa đến làm chi
Chiều mưa ngày ấy… tôi thì sao quên
Mà đành chịu lỗi với em
Vì xe không đậu bên thềm chiều mưa
Lá xanh trăng trắng hoa dừa
Duyên em đằm thắm như chưa lỡ làng
Sao tình xuôi chuyến đò ngang
Khi Xuân mơn mởn cuối làng đầu thôn?
Tôi về, đôi ngả cô đơn
Nghe mưa như đã còn hờn giận ai …
SÔNG TRÀ ĐÊM THANH
Thơ ơi, thơ có cùng ta
Dìu em ngắm cảnh sông Trà đêm thanh?
Giữa dòng sông sáng long lanh
Đôi bờ xe nước ru cành lá non
Nâng niu từng búp môi son
Trao nhau mỗi độ Xuân càng thiết tha
Đầu nguồn ngàn cánh sao hoa
nở trên đỉnh núi Sơn Hà, Cam Long
Xuôi nguồn khúc tựa Núi Ông
Chia đôi : dòng đục – dòng trong – la đà
Con tàu “Thống Nhất” tăng pha
Cầu Trường Xuân rõ nhịp qua hai miền
Trăm đôi mắt bỗng lặng yên
Giữa lòng Quảng Ngãi dịu hiền sáng ra.
Lung linh thềm cát trắng ngà
Quán chờ ước hẹn tình xa tình gần
Mây trôi trong ánh trăng ngân
Chuông chùa Thiên Ấn nhịp vần thi ca
Tam Thương – Thạch Bích – ai qua
Lối nào thấp thoáng mái nhà như son.
Cuối nguồn gối bãi biển Đông
Ánh đèn nhấp nháy, bến mong thuyền về
Dừa nghiêng hỏi liễu Mỹ Khê
Cớ chi em xõa tóc kề vai anh
Lũy tre uốn khúc quanh quanh
Cô Thôn xóm nhỏ một nhành quê hương
Thu Xà óng ánh hạt sương
Lắng hồn thi sĩ: “Buồn Vương Ngô Đồng”.
Người đi canh cánh nỗi lòng
qua cầu Trà Khúc, nhớ dòng sông thơ.
Trăng lên đỉnh núi – trăng ngồi
Trăng ra biển lớn – trăng trôi bềnh bồng
Trăng về đây với dòng sông
Nước dang đôi cánh – nước bồng trăng qua
Trăng nghiêng ngửa đứng nõn nà
Tựa bờ Trà Khúc, gió là đà say
Trăng ơi… trăng ở lại đây
Cho ta vớt mảnh trăng đầy duyên em
Sông Trà