Tác giả: Lam Bình
Tên thật: Hoàng Thị Mỹ Bình
ĐT: 01202031444
Email: lambinhhoang03@gmail.com
Địa chỉ: An Hòa, Mộ Lao, Hà Đông, Hà Nội
1. TRONG MƯA
Vin mây, khói đậu mái chùa
Giọt chuông loang, ướt vạt mưa cuối trời
Gốc bồ đề chiếc lá rơi
Lắng nghe tiếng cội, phiến đời lặng yên
Sân rêu nghiêng trũng giấc Thiền
Mưa giăng vô định, trắng miền vô ưu!
2. DUYÊN NGỘ
Ngẫu nhiên tôi? Ngẫu nhiên ai?
Mê rong ruổi, rảo bước dài xênh xang
Bỗng dưng nhặt được đôi hàng
Trong veo nước mắt giăng ngang đường trần
Ngẫu nhiên từ áng phù vân
Chớp nguồn rưới tặng một ân điển mùa
Cuối đông lá ngập sân chùa
Guộc gầy mai trắng cũng vừa trổ bông
Ngẫu nhiên chùng gót phiêu bồng
Nắng về thắp lại nụ hồng sớm mai
Từ mùa bung nõn hoài thai
Đã nghe cây cỏ tiễn bài mồ côi!
Ngẫu nhiên như gió trên đồi
Thinh không chuông đổ, rót lời từ tâm
Thế mà hóa tiếng niệm thầm
Và… tôi chợt chạm vết trầm tích tôi!
Ngẫu nhiên... là ngẫu duyên thôi…
3. CẢM MÙA
Ơn mưa thấm ướt giêng, hai
Mùa về bung đóa mây cài tóc xanh
Ơn tia nắng ủ mộng lành
Gió về tạ khúc mong manh xuân thì
Ơn Đời trao nét từ bi
Ta về phác họa nhu mì tháng năm!
Ẩn trong một dáng Phật nằm
An nhiên trăng tỏa thuở rằm nguyên sơ
Ẩn trong côi cút, bơ vơ
Tương giao tri ngộ đã chờ đợi duyên
Ẩn trong tĩnh mặc giấc Thiền
Vọng vang tiếng gọi tự miền vị lai!
Mưa là mây buổi sơ khai
Gió là nắng ủ ngày dài thành men
Xác thân vùi dưới đất đen
Hồn nương kinh kệ, hóa sen Niết bàn
Trầm luân rớt nhịp tuần hoàn
Sen về ngủ vũng trần gian, lặng thầm!
Và trong muôn hạt từ tâm
Ô kìa!
Mùa đã trổ mầm
Hồi sinh…
4. PHẬT TÂM
Đốt nhang ba nén tìm Thiền
Hóa vàng nghìn dặm gửi miền hoang liêu
Tro tơi tả, khói vẹo xiêu
Rưng rưng một sợi, trăm chiều tơ vương
Loanh quanh khắp cõi vô thường
Gập ghềnh, trơn trượt nẻo đường điêu linh
Lối nào thoát khỏi Vô minh?
Thương thay! Thế thái nhân tình long đong!
Lặng chưa? Chuông hỏi nâu sồng
Tịnh chưa? Mõ gõ nhói lòng tì kheo
Thưa, còn bao kiếp gieo neo
Tham, sân bịt mắt, đói nghèo bủa vây
Bão trời tốc mái, bật cây
Cuồng quay bão giá, lắt lay chợ đời
Tính toan trong những cuộc chơi
Nhân tâm rụng cuống, đánh rơi mất mình…
Phật không bỏ mặc chúng sinh
Pháp không suông tụng kệ kinh, lánh thời
Tăng không an lạc, thảnh thơi
Khi còn nghe thấu những lời trần ai
Còn xa xót kiếp lạc loài
Còn đau đáu với mệt nhoài lầm than…
Mõ, chuông thỉnh vọng Niết bàn
Cà sa nhập thế, nhân gian độ trì!
Thưa rằng, ấy đóa diệu vi
Bồ đề tâm tỏa… từ khi Phật cười!
5. CHIỀU DU CƯ
Mặt trời ngã xuống nôi chiều
Hoàng hôn úa, rụng, cánh diều mồ côi
Gió ran rát, bỏng lưng đồi
Sim mua lúp xúp đứng ngồi ngác ngơ
Bóng ngày thất thểu, vật vờ
Tiếng người thắc thỏm khát chờ hạt mưa
Du cư, lang bạt từ xưa
Đói cơm, thiếu chữ nên thừa bấp bênh
Nước khan, đời vẫn nổi nênh
Phận người neo với lênh đênh phận mùa
Trông Trời, Trời lại hay đùa
Nay cho lúa trổ, mai lùa thóc đi
Du cư, lạc ngàn thiên di
Vẹo xiêu xê dịch đến khi kiệt rừng?
Bao giờ thôi kiếp cầm chừng
Mùa no ấm hát lời mừng an cư?
… Trái chiều chín nẫu ưu tư
Mắt chiều xa ngái… buồn như mắt người!
L.B
Tác giả Lưu Thế Quyền
Hội VHNT Vĩnh Phúc
VẦN THƠ CUỐI NĂM
Cuối năm lặng lẽ một mình
Dõi theo nỗi nhớ có hình xa xăm
Bao nhiêu những thứ lạnh căm
Lại bao nhiêu nữa tiếng tăm ở đời
Còn Thơ, Thơ có thảnh thơi
Hay Xuân lại đến, mà chơi bẽ bàng
Người người thì cứ xốn xang
Nỗi lo cơm áo họ mang thứ gì?
Chắc rằng Thơ chẳng có chi
Nghe Xuân phơi phới nụ vì trên cao
Lặng mình Thơ, tiếng tiêu tao
Lặng mình ai cứ nao nao nốt trầm.
Thơ ơi! Xuân đến lộc mầm
Xanh trong đến hết chẳng cần ai si.
L.T.Q
Bút danh: Trần Hoàn
Tên thật: Trần kế Hoàn
Hội viên hội VHNT Nam Định
ĐT: 01 658 606 781 - 01 276 862 993
Địa chỉ : Côi Sơn, Thị trấn Gôi, Vụ Bản, Nam Định
1. TRƯỜNG SƠN MỘT THUỞ
Mẹ già lau mắt nhìn trời
Giật mình nghe sấm ngờ rơi bom thù
Càng thưa dần những lá thư
Cha càng thêm thuộc từng từ, từng câu
Cưới nhau đã được tháng đâu
Vợ anh nghén cả hai đầu chiến tranh
Cầm lòng nước mắt để dành
Tháng ngày rươm rướm vòng quanh tim người
Ngày về sốt rét tím môi
Một bàn chân gửi Cổng Trời - Trường Sơn
Nén nhang trên án chập chờn
Cha đi... Vài chiếc áo sờn hồi môn
Mẹ ngồi tựa vách hoàng hôn
Tấm lưng gầy đã mài mòn cột hiên
Mừng vui tái mặt vợ hiền
Đón chồng đôi nạng xô nghiêng quái chiều
Mái gianh úp những liêu xiêu
Giun đùn kẽ gạch, xanh rêu bậc hè
Đêm nghe gà gáy le te
Giật mình tưởng tiếng tắc kè Trường Sơn.
2. BỚI ĐÂU RA CHẤY
(Viết tặng những người nhiễm chất độc màu da cam)
Mượn cơ… bắt chấy… vin đầu…
Em ngồi bới những nông sâu cỗi cằn
Sẹo hằn vết thuở chiến tranh
Găm dăm ba mảnh chưa lành trong em
Lơ phơ sợi bạc, sợi đen
Khói bom chiến trận cứ khen khét hoài
Đâu là rào kẽm thép gai?
Đâu là bụi đất Đồng Xoài, Gio Linh?…
Xác xơ một thuở chiến chinh
Cỗi cằn bao sợi phơi mình vào… đau!
Đi - ô - xin… gặm trắng đầu
Da cam quạch đỏ tình trầu… duyên vôi
Mấy lần dị dạng ra đời
Mấy lần máu mắt chảy vơi hồn người
Bới đâu ra chấy anh ơi?
Máu rần rật cháy bỏng mười ngón tay.
3. THĂM THẲM RUỘT ĐÊM
(Kính tặng mẹ 95 tuổi)
Trở trời… đau! Tiếng mẹ rên…
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm… Trở trời
Bao nhiêu khuyết lở, đắp bồi
Gánh gồng thế kỷ dồn nơi giường nằm
Âm thanh đâu phải chiếc dằm
Mà đêm đằng đẵng cứ găm lòng người
Kể từ ngã bệnh mẹ ơi…!
Con nghe như cả đất trời cùng rên
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm
Xuyên qua tim, dội ngược lên… vách lòng…
4. MẸ ƠI…!
(Kính tặng mẹ vào tuổi 95)
Mẹ ơi!... tóc trắng lại còn…
Để xao xác giữa lòng con thế này
Sợi nào rụng… bởi đắng cay?
Sợi nào rụng… bởi tháng ngày ngóng trông…?
Sợi nào rụng… bởi bế bồng?
Sợi nào rụng… bởi gánh gồng ngược xuôi?
Nuôi con khôn lớn bằng người
Lo toan lấp cả nụ cười trên môi
Chải đầu cho mẹ… Mẹ ơi!
Sao bong hết được nắng nôi nhọc nhằn?
Mẹ cười dãn cả nếp nhăn
Ngập ngừng tay lược, nửa dằn, nửa buông
Lược ôm vào gió, vào sương
Ngẩn ngơ… còn sợ rẽ đường ngôi đau
Mẹ ngồi cho con chải đầu
Mẹ cười, con khóc thầm... nhàu chéo khăn…
5. ĐÃ TOAN
Cuối cùng đời cũng hư vô
Chết là sống một bài thơ không vần
Mấy dòng ghi dấu mộ phần
Để lưu hậu thế chỉ cần vậy thôi
Bài thơ thật nhất cuộc đời
Khắc vào bia cả khóc cười tháng năm
Dòng tên cũng lắm trở trăn
Nhờ trán đá giữ nếp nhăn cho người
Mới toan quăng bút trả đời
Con chữ vật vã, rã rời… Đã toan…
6. CẦU GIỜI…
Xưa vài ba sợi tóc sâu
Bây giờ tuyết lạnh đầy đầu… phai phôi
Nhổ sao mưa nắng của trời?
Nhổ sao khó nhọc cuộc đời cho cha?
Lùa tay vào mái sương sa
Cầu giời xanh lại dăm ba sợi chiều.
T.H
Tác giả Cao văn Thịnh
ĐT: 0904796210
Địa chỉ: 177B/193 Văn Cao, Hải An, Hải Phòng
TÂM LINH
Ta về nơi cõi tâm linh
Với chùa, đền miếu, chúng sinh, phật đài
Cuộc đời dâu bể đôi vai
Cũng mong cầu được một hai điều lành
Thói đời danh lợi không thành
Công lao sự nghiệp cũng đành trôi theo
Mong manh phận bạc cảnh nghèo
Tơ duyên tạm bợ bọt bèo mà thôi
Thời gian đất đổi, sông dời
Chữ tình còn lại với người lãng du
Dừng chân cửa phật, trầm tư
Không không, sắc sắc, kinh sư vô thường
Lấy điều phật dậy hoàn lương
Chữ tâm, chữ hiếu, tình thương xa gần
Đừng khoe của cải, phù vân
Vào nơi thờ cúng tiền nhân một thời
Tâm linh gắn bó cuộc đời
Đừng làm méo mó, xin người! Người ơi.
C.V.T