Thứ năm, 21/11/2024,


Chùm thơ dự thi TQVĐP số 83 (28/04/2014) 


Tác giả Đặng Thị Ước
ĐT: 0313.884.916
Địa chỉ: Thôn Lạng Am, xã Lý Học, huyện Vĩnh Bảo, thành phố Hải Phòng

 
1. CHỈ MONG GIỮ GÌN

Chiều buồn nhìn áng mây trôi
Nghĩ về quá khứ mà tôi nẫu lòng
Cây cổ thụ, nước giếng trong
Đình làng đỏ ngói song song đầu rồng

Cô em thắt đáy lưng ong
Mùa vàng trĩu gánh, uốn cong lưỡi liềm
Thẹn thùng vành nón ghé nghiêng
Cái khăn mỏ quạ che duyên đồng tiền

Hai nhà một dải đất liền
Ước gì hai đứa nên duyên vợ chồng
Thầm yêu trộm nhớ, hằng mong
Cầu sao bên nấy thuận lòng bên đây

Cơi trầu nậm rượu giãi bầy
Uyên ương chắp cánh, tình say mặn nồng
Tục xưa nếp cũ gia phong
Xin đừng mai một chỉ mong giữ gìn.



2. BẼ BÀNG

Tránh mưa mẹ nghĩ xa gần
Sương đông lạnh giá, cóng chân mẹ hiền
Đòn cong gánh nỗi ưu phiền
Bỏng rang mẹ bán, đồng tiền chắt chiu

Quê xưa lộng gió sớm chiều
Sông xanh uốn khúc cánh diều chao nghiêng
Đất thơm cò đậu dân hiền
Bỗng đâu người lạ từ miền xa xôi

Về đây mua đất đổi đời
Đồng xanh thu hẹp ngất trời tầng cao
Xe hơi tấp nập ra vào
Gái nghèo phục vụ lo sao trọn bề

Thản nhiên cười nói bưng bê
Biết đâu bản sắc dân quê mất dần
Gốc quê mẹ vẫn tảo tần
Hong phơi ký ức, đầy sân bẽ bàng
.


3. KÝ ỨC TUỔI THƠ

Còn đâu cái buổi chiều hôm
Lối mòn xóm nhỏ, lon ton dắt bà
Còn đâu cây bưởi trổ hoa
Còn đâu cái buổi chiều tà tắm sông

Sắn quần bì bõm dưới đồng
Bắt con cá bỏng, cua còng cháy lưng
Tết về gói tấm bánh chưng
Nếp thơm đồng nội, con bưng biếu bà

Tình thương thắm thiết ruột rà
Áo nâu chân đất, thật thà thẳng ngay
Ai ơi nhớ lại những ngày
Quê hương khế ngọt gừng cay đã từng.
 

4. NHỚ QUÊ

Gió đông đánh thức nỗi buồn
Nghĩ về quá khứ cội nguồn triền miên
Quê xưa ngày ấy chợ phiên
Lá dong đổ lạc, lạt mềm mẹ mua

Cha ngồi chau chuốt lá dừa
Mẹ làm nhân bánh giao thừa đón xuân
Tết về phố xá xa gần
Niềm vui tràn ngập đón xuân tưng bừng

Hả hê đưa đón chúc mừng
Đầy mâm ngũ quả bánh chưng gà tần
Riêng tôi còn thiếu thứ cần
Ngược chiều gió bấc cuối năm băng về

Nặng lòng thao thức nhớ quê
“Thêm mùi khói bếp” cay sè năm nao.
 

5. NGHE BÀ NÓI PHẢI

Cùng là một dải đất quê
Sớm hôm lối nhỏ đi về có nhau
Nắng mưa dầu dãi bấy lâu
Cùng nhau chia sẻ tôi đâu ngại ngần

Chỉ vì tấc đất hơn phần
Bà và tôi lại cách ngăn xa vời
Đừng vì cái lợi nhất thời
Mất đi tốt đẹp cả đời bên nhau

Lời bà thắm đượm tình sâu
Căn nhà lại ấm mái đầu tri ân.
 

6. CHA NGỒI KỂ CHUYỆN

Cha ngồi kể chuyện nhỏ to
Quần nâu áo vá dép mo lê đường
Đông về lạnh buốt thấu xương
Phong phanh trong bốn bức tường gió xoay

Nắng hè rát bỏng đường cày
Nón mê áo rách tháng ngày cày thuê
Rô gion láng giỏ mang về
Kho cây me đất, vị quê mặn nồng

Cố hương bạn có nhớ không
Riêng mình canh cánh nỗi lòng canh thâu
Mai nay dù có sang giầu
Đừng quên đôi dép mo cau lê đường.


Đ.T. Ư

 

 


Tác giả Phan Trọng Hào
Email: phantronghao@gmail.com
ĐT: 0986 845252; NR: 0463 250106
Quê quán: Bắc Lý, Lý Nhân, Hà Nam
Trú quán: Hà Nội

 
1. CÂY XOÀI CÔ ĐƠN
"Một cây làm chẳng nên non" - Ca dao

Cây xoài đứng giữa cô đơn
Trời cô đơn, đất cô đơn… cây xoài
Ly hương lưu sống lạc loài
Giữa gò hoang quạnh cây xoài cô đơn

Hoa không nở, trái không đơm
Phải vì số kiếp tha hương đọa đày
Thân cao, dáng vóc hao gầy
Một mai đau yếu giãi bày cùng ai

Mấy mươi năm một bóng xoài
Cô đơn lại đổ bóng dài cô đơn...
Từ bình minh đến hoàng hôn
Cây xoài buồn quá... cô đơn cây xoài…
 


2. GIẤC BÌNH YÊN

Xin đừng cậy nắp bình phong
Đừng khui kí ức liệm trong quan tài
Đã không nhớ nổi hình hài
Thì cho năm tháng rộng dài nguôi quên

Hỏi người, người chẳng nhớ tên
Hỏi tên thì lại bỏ quên mất người
Thì thôi, chín bỏ làm mười
Cái thời xưa ấy... là thời ngày xưa!

Ngày không mới lúc ban trưa
Cũng không cũ được khi vừa bình minh
Vô duyên không bén hữu tình
Hữu duyên xin chớ... rập rình... vô duyên

Xin người hai chữ bình yên
Cho miền ký ức ngủ quên trong lòng
Dẫu còn xao xuyến phập phồng
Cũng không phá nổi ngực lồng tim ơi!

Tình yêu quý nhất ở người
Bình yên là thứ vàng mười nhân gian!
 


3. NỢ TÌNH

Vay em một chút tình hờ
Đem về chiết xuất làm thơ cho đời
Tiêu hoang cả vốn lẫn lời
Nợ không trả được lại ngồi quay tơ!
 


4. SAU MỘT ĐÊM

Đêm qua không ngủ người ơi
Sáng nay trở dậy người ơi là người

Ngạc nhiên chẳng thốt lên lời
Trước gương tự hỏi: phải người mình không?

Một đêm, chỉ một đêm... không
Mà tôi đã chuyển thành không tôi rồi!
 
  

5. LỐI XƯA ĐƯỜNG CŨ

Lối xưa đã vẹt gót son
Chỉ xâu xâu mãi rỗng mòn trôn kim
Mắt cười rạn vỡ chân chim
Lối xưa đường cũ còn tìm gặp nhau?

P.T.H


 
Họ và tên Dương Ngọc Phương
ĐT : 0986344781
Email : ngocsangphuongdong@gmail.com
Địa chỉ : 22b - Nguyễn Du, Quang Trung, TP Hưng Yên, Tỉnh Hưng Yên
 

1. CỘI BỒ ĐỀ

Chú bò gặm cỏ ngon lành
Cúc cù cu gáy vườn xanh ráng chiều.
Mây nhè nhẹ nắng xiêu xiêu
Triền đê hoa nở cánh diều chao nghiêng.

Tấc lòng một chút niềm riêng
Chuông chùa vang vọng tâm thiền mênh mông.
Chí bền gan sắt dạ đồng
Ngân vang muôn thuở rạng hồng nước non

Dù cho sông cạn đá mòn
Tu thành chính quả sắt son chẳng dời
Cội bồ đề giọt nắng rơi
Mây vắt ngang trời một dải sông quê

Con thuyền lướt khỏi bến mê,
Ánh đạo vàng sáng lời thề năm xưa
Nắng mưa biết mấy cho vừa
Lời vàng ý ngọc truyền cho muôn người

Chúng sinh muôn kiếp luân hồi
Tham sân si mãi chảy trôi dòng đời
Thèm danh hám lợi khôn dời
Mê tình khát ái mặn mùi trần ai

Đất trời dằng dặc sắc tài
Sông mê biển khổ họa tai nghìn trùng
Thuyền quyên sánh với anh hùng
Lòng say dạ đắm bụi hồng mờ tâm

Gió đời thoang thoảng hương trầm
Tấm thân cát bụi mưa dầm bão lay
Lửa tình đốt cháy canh chày
Dâm ô tửu sắc sương dày ngấm xương.

Chúng sinh đắm đuối đêm trường
Biết ai dẫn lối đưa đường cho ai?
Suối nguồn nước chảy còn dài,
Núi cao rừng thẳm chông gai còn nhiều

Giá gương đã có nhiễu điều
Con thơ đã có tình yêu mẹ hiền
Hương trà ngan ngát mùi thiền
Từ bi hỉ xả bình yên lòng người

Ba minh tỏ ngộ sáng ngời
Bốn thiền chứng đắc buông lơi bụi trần
Ngăn trừ ác pháp chuyên cần
Tâm tư thanh tịnh lòng hân hoan lòng

Ban mai non nước rạng hồng
Tham sân si diệt sạch trong dòng đời
Tấc lòng ta cả đất trời
Mỗi bước chân mỗi thảnh thơi niết bàn.
 
  

 

 

 

 

2. TẤC LÒNG

Mỗi bước chân mỗi nhiệm màu
Con đường giải thoát chốn nào người ơi?
Chú tâm tỉnh thức khôn rời
Con thuyền trí tuệ đến nơi niết bàn.

Trời xanh thăm thẳm mây ngàn
Âm vang pháp Phật mênh mang đất trời
Trò nghe đôi mắt sáng ngời
Thày truyền hơi ấm tình người thiết tha.

Sân chùa đại nở đầy hoa
Bên thềm ngan ngát hương trà thơm lây
Nghìn năm mưa nắng chưa đầy
Người xưa vườn cũ dấu giày còn đây.

Tuổi thơ vương vấn tóc mây
Gửi nơi cửa Phật dáng gầy héo hon
Mẹ nào mẹ chẳng thương con
Trông về nơi ấy mỏi mòn nhớ mong.

Rưng rưng ngấn lệ lưng tròng,
Nguyện rằng: Con hãy gắng công học hành
Mai sau khôn lớn trưởng thành
Tài cao chí cả rạng danh nước nhà.

Quê hương xã tắc sơn hà
Dựng xây cho vững giang san Tiên Rồng
Nước non rạng rỡ Lạc Hồng
Hai vầng nhật nguyệt sáng lòng mẹ cha!

Ban mai sương sớm chùa xa
Tiếng chuông thoắt đã ngân nga cuối trời
Mẹ con muôn dặm biển đời
Ngàn năm vọng tiếng ru hời xa xôi.

Thời gian thấm thoắt đưa nôi
Ngày nào con đã ngời ngời lớn khôn
Hai vai nặng gánh giang sơn
Lê suy Lý nối càn khôn đổi dời.

Trăm năm thế cuộc thay trời
Nghìn năm thành cổ muôn đời rồng bay
Ngàn năm văn hiến còn đây
Chiều thu vàng lá rơi đầy lòng ai!

D.N.P

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: