Thứ năm, 28/03/2024,


Chùm thơ dự thi TQVĐP số 68 (12/12/2013) 

Tác giả Bùi Xuân Hỷ
ĐT: 01697274457
Email:buixuanhy@gmail.com
Địa chỉ: Gia Thanh, Gia Viễn, Ninh Bình

  

1. TU THIỀN

Đường xưa mây trắng khơi vơi
Đưa em về phía góc trời lời ru
Một ngày trót vụng đường tu
Ngộ ra cái tuổi ngao du lạ kì
 
Nửa đời cửa Phật từ bi
Kiếp sau liệu có còn gì với nhau
Trải bao lửa lựu, hương cau
Cánh chim gọi bạn phía sau mặt trời
 
Vụng tu chậm hiểu đấy thôi
Con tim mách bảo bao lời nước non
Sao cho đến độ vuông tròn
Nỉ non em gọi tâm hồn lẻ loi
 
Tả tơi cát bụi... trò đời
Ta đi về phía mặt trời đang lên
Còn đây kỉ niệm cho em
Trái tim thanh tịnh, sự sinh mãi còn.
 
 
 

2. CHUYỆN TÌNH HÒN TRỐNG MÁI
 
Ai đặt tên cho phiến đá vôi
Gọi là "Trống Mái" làm tôi sững sờ!
 
Bên nhau từ bấy đến giờ
Đã duyên nợ còn đứng chờ gì đây
 
Vào đêm trắng cát, xanh mây
Mình ơi mới biết nơi này là đâu
 
Ngoài kia sóng đã bạc đầu
Trong này hóa đá ghen nhau đến giờ!

B.X.H

 

 
 
 
 
Tác giả Lê Việt Hùng
ĐT: 0916116279
Email: hungmaster79@gmail.com
 
 
XIN NGƯỜI BÌNH AN

A Di Đà Phật từ bi
Nam mô con nguyện bước đi theo người
Vầng dương ngự giữa đỉnh trời
Thiện căn tâm đức sáng ngời nhân gian

Nam mô của phật thênh thang
Mê lầm buông xả, rẽ sang Niết Bàn
A Di Đà Phật
mmang
Không không sắc sắc, chói chang cõi thiền

Nam mô tình nghĩa vẹn nguyên
Hiếu cha kính mẹ con ngoan đạo nhà
Anh em nội ngoại gần xa
Thương yêu đùm bọc mới là chân tu

Nam mô thế giới từ bi
Không còn chiến loạn chia ly mỗi ngày
Nhân sinh đầy ắp tiếng cười
A Di Đà Phật
- Xin Người Bình An!

L.V.H
 
 
 
 

Tác giả Đỗ Văn Dinh
ĐT: 01693544592
Email: dodinh1210@gmail.com
Địa chỉ: Trường THCS Lầu Thí Ngài, Bắc Hà, Lào cai
 
  

1. NGUYỄN DU VỚI TRUYỆN KIỀU
 
Buồn trong tâm cảnh khác xưa
Sầu trong muôn kiếp đẩy đưa cuộc đời
Lo cho bao kiếp con người
Thương cho số phận chữ “Tài” hẩm hiu.
 
Khóc cho thân phận nàng Kiều
Khóc cho Từ Hải siêu điêu trước hàng
Khóc cho vườn cũ bỏ hoang
Khóc cho cảnh cũ bẽ bàng lệ hoa.
 
“Nỗi mình thêm tức nỗi nhà”
“Hồng nhan bạc phận” biết là về đâu?
Chờ cho chữ “phận” gặp nhau
Đoàn viên xum họp trước sau mặn mà.
 
Long đong ở chốn phồn hoa
Cuộc đời phiêu dạt đã ba bốn lần
Tấm lòng thức, con mắt buồn
Bóng chiều đã xế, lệ tuôn hàng hàng
 
Cả đời đau đáu yêu thương
Cả đời cám cảnh đoạn trường, quan sang
Cả đời lật đật, long đong
Trách mình, trách phận, đèo bòng, cam lai
 
Buồn rằng: Sen rũ trước ao
Hoa tàn trước gió xiết bao ngậm ngùi
Việt Hồ phân tách đôi nơi
Nhớ câu cúc dục muôn đời đó chăng?
 
 

2. NGUYỄN DU VỚI CẢNH THIÊN NHIÊN

 

Bốn mùa xuân hạ thu đông
 Có sen, tùng, cúc, ngô đồng, cỏ cây 
Màu hồng của áng mây bay
Cành phong nhuốm đỏ chia tay dặm trường
 
Mầu đỏ còn đậu bên tường
Quả lựu gọi thúc chim Quyên về hè
Trên cành trắng điểm hoa lê
Cỏ non xanh rợn đi về cùng sương
 
Xè xè mặt đất xanh rờn
Vầng trăng lại thức vấn vương tơ lòng
Đường kia còn đọng bóng hồng
Cầu kia còn đậu dây vàng ngả leo
 
“Dưới cầu nước chảy trong veo”
Non phơi chiếc bóng, khói chiều thành xây
Bụi hồng cách biệt đâu đây
 “Cát vàng, cồn nọ”, đắm say lòng người.
 
Mênh mông sóng biển trùng phùng
Tiếng ầm sóng đánh chạy vòng bờ xa
Mây nhởn nhơ, gió la cà
Giống như quan tước điệu đà ngồi trên
 
Ai đưa con sóng nhuốm phiền
Ai gieo trước mặt cánh buồm xa xa
Ai đem cả bóng chiều tà
Nhuốm đầy con nước chiều xa, bời bời.
 
 

3. GIỌT NƯỚC MẮT NÀNG KIỀU

Lệ hoa thánh thót đôi hàng
Khuya về vò võ chuyển sang giọt sầu
Tức mình, xót cảnh, lo âu
Giọt trong tâm cảnh, giọt sâu bên tình
 
Nhìn trăng, giọt thức, phân minh
Biết chàng, biết phận, trách mình xót xa
Tiếng đàn nghe đến khúc tà
Khóc thầm, còn nhớ đêm thề, giọt tương
 
Đã đành thân gái, dặm trường
Sen tàn, hoa rũ, vấn vương, cánh bèo
Xoay vần, con tạo chạy theo
Đoạn trường phiêu bạt, cánh diều thả chơi
 
Trách cho cái kiếp ở đời
Khóc thầm, nàng thốt: Hỡi ôi kiếp người!
Vầng trăng sáng, mặt nước duềnh
Nỗi buồn chôn chặt gập ghềnh, sớm trưa
 
Bức tường trắng, bướm bay về
Đìu hiu cô quạnh, lê thê lời thề
Vườn hoang, lối cũ đợi chờ
Chàng đâu, đâu biết đường tơ đứt rồi
 
Trách trời, trách phận hỡi ôi
Trách năm, trách tháng, trách người biệt ly
Cảnh nhà nặng khối tình si 
Để cho chiếc bóng ôm ghì tuổi xuân?
 
 
 

4. TIẾNG ĐÀN KIỀU GẢY

Tiếng đàn như một dòng sông
Khúc cao cánh sóng, khúc hồng phù sa
Khúc buồn như buổi chiều tà
Khúc như củi lạc bao la mặt duềnh
 
So dây tiếng nhặt buồn tênh
Tiếng khoan lọt mắt thuyền tình lưới đêm
Tiếng vui nhịp phách nhập tình
Tiếng thanh trong vắt luồn mình dưới sông
 
Tiếng khánh xen kẽ tiếng cồng
Khúc như dạo thoắt dải đường vu quy
Tiếng cầm xen với tiếng chì
 Nỉ non tình cảnh ai bì giọt tương
 
Khúc đàn như dãi dặm trường
Ai đem ngon ngọt để thương qui hàng
So dây, dây đứt kêu oan
Nối dây đàn nhặt giọng khoan trở về
 
Nỗi lòng nàng lại tái tê
Cuộc đời như bến thuyền quê lạc dòng
Thuyền trôi, mặt nước hàng hàng
Bến quê vẫn đợi bên hàng tre xanh
 
Đàn kêu khi nhặt khi khoan
Đàn kêu khúc bổng lại toan khúc già
Đàn kêu từ khúc ruột ra
Đàn kêu từ chốn phồn hoa thị thành
 
Đàn rên: Cuộc sống mưu sinh
So dây lại đứt, chuyện tình cách chia.
 
 

5. NGUYỄN DU
VỚI CHÉN RƯỢU, CUỘC CỜ, VẦNG TRĂNG

 
Hãy vào đây, hỡi vầng trăng
 Ván cờ đang đánh những mong hết buồn
 Quỳnh giao hé nở bên thềm
Miệng như e ấp thẹn thùng khoá xuân
 
Thời gian con tạo xoay vần
“Sầu đong càng lắc”, nỗi buồn càng cao
 Rượu say, mắt thức, tiêu sầu
Đánh bao nhiêu trận, pháo vào lại ra
 
Ngẩn ngơ, thời cuộc, chiến sa
Vầng trăng đậu chén, mắt hoa, nhuốm phiền
Nguyệt thanh say tỉnh bẽ bàng
Lòng mình vẫn thức, khẽ khàng giọt tương

Mười lăm cách biệt, đoạn trường
Đèn khuya nhớ bóng, trên tường, đó hay
Lời thề, chén, quạt còn đây
Mười lăm năm ấy, trâm cài nhớ chăng?
 
Đã mang “duyên, phận” gió trăng
Chữ “nợ” soi bóng đa mang đèo bòng
Chữ “hiếu” tất tưởi, long đong
Để cho chữ “mệnh” xoay vòng chữ “tai”
 
Đã đành “duyên phận” cả hai
Để con mắt thức mặc ai eo sèo.
Đã đành dậu ngã bìm leo
“Muốn chết chẳng được muốn liều chẳng xong”
 
Cả đời những ngóng cùng trông
Cuộc đời cát bụi chẳng mong ngày về
“Biết bao giờ, lại bây giờ”
Nhòm song trăng dõi, đợi chờ đòan viên.
           
“Chân trời , góc bể lênh đênh”
Cho ta nhắn gửi “vầng trăng” chút tình
Cho ta hờn giận một mình
Thiên thời, thời thế, thế đành phải theo.
 
 

6. CHỢ VÙNG CAO

Mải mê phiên chợ vùng cao
Say trong tiếng hát nao nao lòng người
Rợp ô, che kín bầu trời
Xanh, vàng, tím đỏ, nụ cười che nghiêng
 
Hàng quán leo đến tận hiên
Đẹp vuông thổ cẩm, khách chen tiếng chào
Mặt trời dựng đứng con sào
Ngất ngây thắng cố, ca dao thêm nồng
 
Cả tuần dồn lại chữ mong
Cả tuần đỏ lửa ngóng trông bạn bè
Chẳng say ta chẳng cho về
Chén rượu níu áo, cay sè mắt ai?
 
Nắng vàng, khói trắng đan cài
Làm lên góc chợ nồng say mắt người
Ngả nghiêng câu bạn chào mời
Chén thù, chén tạc vòng người càng đông
 
Có cô thôn nữ bản trong
Lướt ngang liếc mắt chờ mong cùng về
Tiếng khèn đậu trên đồi cao
Mấy cô thôn nữ kéo nhau hát cùng
 
Câu thì: Những nhớ cùng mong
Câu hò câu hẹn luồn trong câu thề
Chợ sau, lỗi hẹn không về
Để cho nhung nhớ nặng đè hai vai
 
Tiếng đàn môi đã đan cài
Điệu khèn réo rắt, cho ai nặng tình
Ai về phiên chợ cuối năm
Cho thương gom nhớ, cho chàng gặp ai
 
Yêu nhau cửa đóng then cài
Cho xuân gặp bạn đêm xoè nồng say
Cho ta quên hết ngày dài
Cho ta đến chợ vui cười cùng nhau
 
Rủ nhau đi chợ vùng cao
Đã hẹn phiên trước, chợ sau lại về
Chiều về, chợ cũng liêu xiêu
Vó ngựa thấp thoáng, chụm đầu ô nghiêng
 
Chữ “Duyên” đã níu tiếng khèn
Câu “Yêu” xin hẹn cùng người chợ sau
Ngày xuân đi chợ cùng nhau
Sau hội say sán chợ sau hẹn về

Đ.V.D
 
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: