Tác giả Bùi Văn Bồng (còn có bút danh khác là Chu Mã Giang)
Hội viên hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh
Hội viên Liên hiệp hội Văn học-Nghệ thuật T.p Cần Thơ
Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam
Nơi ở hiện nay: 178/D13, đường 3-2, phường Hưng Lợi, Thành phố Cần Thơ. ĐT: 0913818109.
Tác phẩm đã in:
- Phút ngỏ lời yêu – Thơ ( NXB QĐND)
- Gửi gió trời
- Dấu chân trên cát – Truyện ( NXB Trẻ -TP HCM)
- Tiếng chim vách đá – Truyện (NXB Trẻ - Tp HCM)
- Túp lều đồng hoang –Truyện (NXB Trẻ - Tp HCM)
- Thơ và truyện ký in chung trong 25 tác phẩm khác.
NGŨ SẮC HỘI CÒN
Rượu cần ngấm chậm lâu say
Để trong giấc ngủ mơ bay về rừng
Để rồi dải lụa thắt lưng
Cùng em qua suối vui chung Hội Còn
Trái còn như trái bưởi non
Tua rua ngũ sắc gió vờn nắng xuân
Bản Mường vui suốt mấy tuần
Riêng anh dù chỉ một lần khó quên
Áo em thổ cẩm thêu ren
Em như hoa núi nở bên suối ngàn
Chiều xuân rực nắng cành ban
Hội Còn lưng núi trắng làn mây bông
Hội Còn buổi ấy đang đông
Anh cùng em lại ra sông gọi đò
Chiều êm vàng nắng đôi bờ
Em làm thao thức mộng mơ sông Đà
Bao năm đi khắp miền xa
Heo may gợi nhớ mùa hoa xứ Mường
Dập dìu cánh én bên nương
Xuân về lòng cứ vấn vương Hội Còn.
HƯƠNG CAU
Vườn nhà thơm ngát hương cau
Giờ em đang ở nơi đâu cuối trời?
Mảnh mai chiếc lá vàng rơi
Cánh chim lạc gió về nơi mưa chiều
Còn đâu ánh mắt trong veo
Còn đâu dáng nón trắng chiều nắng hanh
Vào mùa đồng bãi vẫn xanh
Phù sa mát mịn đất lành nâu tươi
Tôi vương tơ mãi nụ cười
Thầm thương giấu nhớ một người áo xanh
Cái thời cỏ mật thơm lành
Soi gương vũng nước chạy quanh ao đình
Bên đình bóng trúc vẫn xinh
Hoa cau vẫn ướp hương tình vào trăng
Tơ vương còn níu ruột tằm
Cuối trời người ấy còn đằm áo xanh?
LỜI RU NGỌN CỎ
Cỏ xanh bên mộ khẽ ru
À ơi! Rừng đã vào thu lá vàng
Người ơi!Dù có muộn màng
Chưa đưa về với nghĩa trang quê nhà
Nơi đây nhiều cỏ ít hoa
Hãy say giấc ngủ như là tuổi xanh.
Mặc ai xây mộng viễn hành
Mặc ai ngắt lá bẻ cành vin hoa
Dẫu nằm lại với miền xa
Trưa rừng hoang vắng tiếng gà lẻ loi
Đã qua mấy chục năm rồi
Cỏ xanh vẫn thủy chung nơi mộ người.
Mùa thu đầy lá vàng rơi
Mùa đông trắng xóa chân trời sương giăng
Hồn thiêng gọi lá thắm rừng
Giọt sương mai cũng đọng ngưng nỗi niềm
Dấu chân đã trải bao miền
Về đây với đất vùng biên nghĩa tình
Người hy sinh đất hồi sinh
Trái tim hoá ngọc lung linh giữa đời.
Lời ru ấm nắng Người ơi !
Dù là ngọn cỏ tận nơi cuối trời
Thương đau ru đến muôn đời
Và xanh, xanh mãi để lời ru êm
Cho dù ai đó lãng quên
Thì đây cỏ biếc vẫn bên mộ người.
LÁ THƯ KỶ VẬT
Lá thư nóng hổi tay tôi
Hay là nắng rớt chiều vơi cuối rừng
Nhạt nhòa nét chữ rưng rưng
Trang thư làm tím một vùng heo may
Nhớ đêm mây úa trăng gầy
Đáy ba lô lá thư này mở ra
Bạn khoe : Thư của “người ta”...
Chữ nghiêng con gái sao mà dễ thương
Rồi hai đứa hai chiến trường
Để bây giờ thắp nén hương bồi hồi
Tôi đi tìm mộ bạn tôi
Đã qua mấy chục năm rồi dễ đâu
Bưng biền lúa biếc một màu
Sơ đồ mộ chí nát nhàu khó xem
Lão nông râu cước như tiên
Mắt nhòe ngấn lệ soi trên sơ đồ ...
Đào kinh lấy đất đắp bờ
Mộ anh bây giờ yên giữa vườn xanh
Lão nông với tấm lòng thành
Ngày đêm nhang khói cầu lành tâm linh
Chỉ riêng một lá thư tình
Lão đem giữ kín trong mình làm tin
Bắc –
Lá thư tình vẫn vẹn nguyên đến giờ
Tôi cầm kỷ vật ngẩn ngơ
U Minh đầu tháng bất ngờ trăng lên.
Bùi Văn Bồng