Thứ sáu, 26/04/2024,


Chùm thơ dự thi TQVĐP số 35 (21/04/2013) 

Tác giả Ninh Đức Hậu
Hội Văn học Nghệ thuật Ninh Bình
ĐT: 0987610538
Email: ninhduchau@gmail.com


1- NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI TRÊN BẬU CỬA
 
Người đàn bà xuống dòng sông
Dòng sông thao thiết chìm trong sương mờ
Mùa thu con nước hững hờ
Mây soi đáy cạn lơ thơ sắc mầu.
 
Ánh trăng vắt một nhịp cầu
Nhịp cầu ngắt khúc hai đầu chênh chao
Bước chân lên sỏi lao xao
Viên nào phát sáng cháy vào miền xa…
 
Mấy mươi năm ngỡ hôm qua
Nước mắt vai áo người ra chiến trường
Bấy nhiêu năm ngủ nửa giường
Bóng người ẩn hiện khói hương nhạt nhòa!
 
Trên bậu cửa - Người đàn bà
Cánh đồng gốc rạ cháy lòa mắt cay…
Tháng năm chờ đợi một ngày
Một ngày cổ tích vòng tay đón người!
  
 

2- MẸ NGỒI BẤM ĐỐT NGÓN TAY
 
Mẹ ngồi bấm đốt ngón tay
Rằm tháng bảy này chẵn bốn mươi năm
Ngày con về với xa xăm
Vào trong lòng đất ủ mầm non xanh.
 
Nhạt nhòa nhang khói mong manh
Bàn tay mẹ thắp có thành mây không?
Mây ơi bay đến vô cùng
Chở che nấm cỏ giữa vùng hoang vu.
 
Bao nhiêu lá úa mùa thu
Có cùng con mẹ viễn du thiên hà
Mỗi ngày một khoảng cách xa
Từng đêm mẹ níu bao la lại gần.
 
Bao nhiêu hoa trái mùa xuân
Cũng không rủ được bước chân con về
Gập ghềnh lối nhỏ đường quê
Hương sen hương lúa bốn bề men say.
 
Mẹ ngồi bấm đốt ngón tay
Chẳng bao lâu nữa đến ngày gặp con
Rừng hun hút núi chon von
Đất sâu thăm thẳm không còn cách ngăn!
  

3- LỜI RU CỦA ĐÁ VỌNG PHU 

À ơi… Ngủ nhé anh yêu
Sao hôm vừa cháy nắng chiều vừa phai
Em thêm sợi khói mảnh mai
Nhang thơm ở lại đêm dài với anh.
 
À ơi… Biêng biếc lá xanh
Một ngày giông bão mà đành hư không
Tan vào đời đất mênh mông
Tan vào dòng chảy đời sông cuộn cào.
 
À ơi… Trùng điệp non cao
Chênh vênh vách đá lối nào anh qua
Trăng khuya mắc võng rừng già
Tiếng chim khắc khoải nỗi nhà nỗi em.
 
À ơi… Thăm thẳm giấc đêm
Gối đầu báng súng mơ mềm cánh tay
Mơn man óng mượt suối mây
Chở hương bồ kết về ngày xa xôi.
 
À ơi… Xa cách hai nơi
Lời ru nghèn nghẹn lên trời với anh
Giữa làn khói mỏng mong manh
Em xin hóa đá để thành vọng phu.
 
 

4- KHÚC RU BÀ
 
Ru bà một khúc... À ơi...
Đồng sâu nước cả chơi vơi cánh cò
Con tôm con tép lần mò
Sớm khuya bì bõm nỗi lo trĩu đầy.
 
Nắng mưa đè xuống vai gầy
Cả năm đồng áng chẳng ngày thảnh thơi
Tháng ba rào rạt mưa rơi
Tháng bẩy gió giật mịt trời bão giông.
 
Cây lúa chưa kịp chín đồng
Cỏ hoang sâu dại... quặn lòng xót xa
Bùn sâu nước lạnh bợt da
Mái đầu xanh sớm đã là bóng mây...
 
Một năm bà nhớ mấy ngày
Mấy ngày hương khói run tay cầu trời
Chồng con ở cõi xa xôi
Bình an vô sự... Bà vui đợi ngày...
 
Đợi ngày mỏi cánh chim bay
Bà đi về phía chân mây diệu vời
À ơi... Ru khúc... À ơi...
Cháu ru nước mắt nghẹn lời tái tê. 
 
 

5- CÁNH ĐỒNG TRẢ ƠN 
 
Mưa sa bão giật… rồi qua
Một ngày nở sáng bao la cánh đồng
Tròn căng mẩy hạt trĩu bông
Mơn man vào gió bềnh bồng tỏa hương.
 
Cha tôi từ sớm tinh sương
Thấp cao bì bõm chắc đường cày sâu
Mẹ tôi bợt mảnh áo nâu
Bàn tay buốt giá gieo mầu non xanh.
 
Chắt chiu từng ngọn gió lành
Từng dòng nước mát để dành nuôi cây
Bao nhiêu cỏ dại  sâu rầy
Hạn qua lụt đến sở xoay rối bời…
 
Ròng ròng giọt giọt mồ hôi
Chắt thành sữa ngọt sinh sôi mùa màng
Mẹ ơi lúa chín đồng vàng
Bếp nhà mình khói đường làng hương bay.
 
 

6- CON  ĐƯỜNG   RƠM  RẠ
 
Rạ rơm về lại con đường
Cánh đồng vụ gặt vấn vương khói mờ
Bùn non ngai ngái lối xưa
Mơn man cỏ dại đong đưa sắc vàng.
 
Vẫn là trời đất mênh mang
Môi mềm ngọn gió xốn xang ... đón người
Con tim ém tiếng bồi hồi
Một người biệt xứ - xa xôi tìm về!
 
Cánh cò nở trắng lũy tre
Óng hươm từng sợi ngõ quê cúc tần
Bàn chân bối rối bàn chân
Bâng khuâng dầy nỗi nợ nần quê hương.
 
Bi bô tiếng trẻ dễ thương
Bếp nhà ai khói lên hương ngọt ngào
Men theo gió lá lao xao
Con đường rơm rạ dẫn vào Người xưa!

N.Đ.H
 
   

Tác giả Phạm Công Phổ
ĐT: 01682339008
Email: phamcongpho@yahoo.com.vn
Địa chỉ: Xã Quảng Bình, Quảng Xương, Thanh Hóa.
 
  

1- VIẾNG BẠN 
 
Hai ta cùng tuổi cùng làng
Lớp chung, mỗi sớm bạn sang gọi mình
Đến thời đất nước chiến tranh
Bạn vào quân ngủ, tử sinh lẽ thường
Giờ đây cách biệt đôi đường
Nén hương nghẹn khói giữa chừng lặng thinh
Mình là ông, bạn là anh
Mái đầu bạc khóc đầu xanh dưới mồ.
  

2- BÀN CỜ CÔN SƠN
                                         
Chốc đà gần sáu trăm năm
Bàn cờ thế cuộc giãi giầm phôi pha
Nước cờ nào đến vinh hoa
Nước cờ nào đến oan gia chất chồng
Lệ trào thấm đá rêu phong
Thế cờ xưa có còn không hỡi Người.
 

3- BẾN XƯA 
                                              
Trở về thăm lại bến xưa
Lối đi lạnh đá nắng mưa chải mòn
Lũy tre gốc gạo hãy còn
Vắng em, chia nhớ sẻ buồn cùng ai
Mây chiều cỏng gió heo may
Bơ vơ cuối nhặt một vài lá rơi.
 
 
 

4- ĐỢI CHỜ 
                                       
Với tay đỡ giọt nắng hồng
Hương cau hương bưởi dậy nồng thoảng bay
Trăng mờ sớm đợi ai đây
Hoàng hôn nghe đã ngắn dài thở than
Lạnh chiều vương má mơn man
Nghe cay cay ngấm lệ tràn bờ mi.
 
                                 

5- MƠ MÀNG 
                             
 
Vươn tay xua nắng về trời
Dốc tràn dịu mát cho người thân yêu
Vầng mây chín vía cô liêu
Mòn trông nhuộm tím cả chiều nhớ thương
Chập chờn ánh mắt tơ vương
Xới tung xao xuyến quyện từng phút giây
Mơ màng tưởng nắm bàn tay
Hoàng hôn vội trốn kéo ngày vào đêm.
 
                              

6- ĐÀN BẦU 
                                              
Nhiều đâu chỉ có một dây
Nhặt khoan trầm bổng ngất ngây lòng người
Ngân rung nghiêng cả đất trời
Mênh mang lan tỏa chơi vơi bến bờ
Chập chờn trong tỉnh trong mơ
Ta mê say giữa tiếng thơ tiếng đàn
Nắng chiều như cũng giòn tan
Trắng đêm thao thức mấy làn mi cong.
 
P.C.P
 
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: