Thứ bảy, 20/04/2024,


Chùm thơ dự thi TQVĐP số 01 (03/10/2012) 

 

Tác giả: Trương Mạnh Tiến          
ĐT: 0913233405;
Email: manhtiendoe@yahoo.com
Số 32/11 Trịnh Hoài Đức, Cát Linh, Đống Đa, Hà Nội


MẶT TRỜI, MẶT TRĂNG, SỰ THẬT
 
Hai vầng NHẬT, NGUYỆT sáng soi
Rạng ngời CHÂN LÝ những lời Phật răn
"TÌNH THƯƠNG","ĐỘ LƯỢNG", "TRI ÂN"
Ba vũ khí ấy luôn cần, giúp TA
Giữ gìn NON NƯỚC gấm hoa
Phát triển bền vững, nở hoa HÒA BÌNH.

T.M.T
               
 
 
 
 
Tác giả: Phạm Minh Giắng
ĐT: 0987736365
Email: phamigia@gmail.com
Địa chỉ:Trung tâm Bảo trợ xã hội Vũ Thư - Thái Bình
 

BÚP SEN
 
Tuổi thơ vui thích lên chùa
Nghe chuông nghe niệm nam mô di đà
Khuya chờ một nắm nẻ hoa
Lộc thơm thơm mãi bao là còn ngon!
 
Sáu trăm lẻ độ trăng tròn
Lộc chùa xưa những đêm cồn cào mơ
Học tằm rút ruột nhả tơ
Ngàn câu thơ vạn câu thơ chưa nhiều.
 
Ao đời mặt nước trong veo
Mỗi vần thơ một cánh bèo biếc xanh.
Tâm hồn không nhuốm bùn tanh
Một câu Lục Bát nhú thành búp sen.

P.M.G
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Minh Khiêm
Email : nguyenminhkhiem1952@gmail.com
Địa chỉ: Khu 2, Thị trấn Quán Lào, Yên Định, Thanh Hóa.
 
 
1- BÃO LÒNG TỔ NHƯ
 
Cứ như mình bị cực hình                              
Nghìn roi thịt rách, trăm khoanh mưa đòn!    
Cứ như mình ngậm bồ hòn
Đắng từ gác tía lầu son đắng vào!               
Cứ như mình bị rạch cào
«Uốn lưng thịt đổ, rập đầu máu sa»!*
«Đau đớn thay phận đàn bà»!*
Câu thơ hay máu bật ra hỡi Người ?!
Đau tận cùng ! Nguyễn Du ơi!
Chữ giần buốt tủy, chữ nhồi nẫu gan!
Phận người giày nỗi mình tan
Những điều trông thấy...* bão tràn tiếng thơ!
Chữ xưa rợn bút đến giờ
« Đào hoen quẹn má, liễu xơ xác mày»!*
Chuông rung lệch mặt đất này
Nửa nền văn hiến trong tay Tú Bà!
Lời nào bật được miệng ra?
Lời nào máu vón bắc qua cầu vồng?
Chọc trời khuấy nước* tận cùng
Nâng trang Kiều gặp bão lòng Tố Như!
 
 
2- CHỮ TÂM
                                            
Cái gì như cũng bình yên
Cái gì như cũng bày lên mặt sàng
Sáng choang thước ngọc khuôn vàng
Thẳng băng đường lớn chẳng hang hốc nào
Sao đời mẹ cứ chênh chao?
Bước đen bước trắng sập vào muôn nơi!
Khi thì sập bởi nụ cười
Khi thì sập bởi một lời nghĩa nhân
Khi thì sập bởi thánh thần
Khi thì sập bởi bão vần chớp lay
Đời lành như cỏ như cây
Bao nhiêu hầm hố bủa vây vô hình!
Bữa cơm ở chốn thiên đình
Cũng gài đặt bẫy xung quanh mẹ ngồi
Bông hoa dâng Ngọc Hoàng cười
Bao nhiêu hầm hố dưới nơi mẹ nằm!
Đời lênh đênh một chữ tâm
Đến khi yên nghỉ, mẹ thầm trao con.

N.M.K
 
 
 

Tác giả: Hồ Văn Khoa (Go Bong)       
Hội viên Câu Lạc Bộ Thơ Việt Nam, Chi nhánh Nha Trang.
Điện thoại: 0983621909; Email: khoahv4@gmail.com
Địa chỉ: Nhà 72, đường Lý Nam Đế, phường Phước Long, thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa
 
  
 
1- VIẾT CHO CON NGÀY RA TRƯỜNG
Tặng các con
 
Ngày vui cha đón - mẹ chờ
Em lo sắm sửa, mua hoa tặng quà
Ngỡ ngàng, ngơ ngác, ngày xưa
Nguyên trong ký ức như vừa đi qua.
Bằng Kiến Trúc Sư, tặng ba
Là hoa tặng mẹ làm quà đón xuân…
Tặng em học giỏi, chuyên cần
Tặng bàn tay ấm, tri ân Cô - Thầy.
Từ nơi phát tích cao dày                                     
Hương linh Tiên Tổ giờ đây mát lòng
Dõi theo hạt giống lên mầm        
Hiển vinh dòng họ, thơm danh quê nhà.
Từ đây, xuân đến thu về
Dẫu hè nắng đổ, đông mưa dãi dầu         
Quê hương tòa rộng dãy dài
Trên trang thiết kế tương lai hiện về…
… Thương yêu gửi mái trường xưa
Thầy - Cô với tháng ngày qua tuyệt vời!
Năm năm đèn sách, rong chơi
Lên non - xuống biển, một thời sinh viên. 
          
2- GỖ LŨA                                           
(Tháng 10 tặng hai chị Mai Hạnh và Hương Đài)               
 
Chút đây góp lại với đời
Nâu là nết đất, vân trời giắt vô…
Hương thơm của núi rừng cho
Nghĩa – nhân – đạo - hạnh gom về trong cây!
Hoa xưa kết trái sum vầy
Quả xinh chín mọng trên tay người đời
Hạt vàng mầm nẩy xuân tươi
Cho rừng rợp bóng, cho đời nghĩa nhân…
Riêng mình, giữ lại đức - ân
Đôi ba mảnh lũa, chỉ ngần này thôi!
                                                 
3- NHỚ KHÔNG


Vẫn là xa cách đó thôi
Vẫn hàng dâm bụt, ta ngồi ngày xưa
Vẫn con chuồn ớt, nắng trưa
Vẫn tiếng mẹ gọi em về
Nhớ không?
Anh thì vẫn thế, ngượng ngùng
Vẫn ngu ngơ, vẫn đợi mong đến giờ
Nhiều khi đi dưới nắng trưa
Qua hàng dâm bụt bên nhà…
Nhớ không?
Vẫn con chuồn ớt vô tình
Đậu trên bờ giậu, đậu trên rơm vàng
Biết đâu một khối bẽ bàng
Trĩu hai vai gánh, qua làng
Nhớ không?
Từ khi em gửi thiệp mừng
Là anh…
chỉ biết lặng thinh đến giờ!
Cửa lòng khép kín, phong mơ
Ước chi được thấy em về
Nhớ không?
Tự dưng ao ước mông lung
Được như dâm bụt để không biết buồn
Được như chuồn ớt, rơm vàng
Để nghe tiếng mẹ gọi em
Quay về!

H.V.K
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: