Thứ bảy, 04/05/2024,


 Ve về giục nở chia phôi
Nhuộm hồng không thỏa, má môi học trò
Gió mưa chưa hẹn chẳng hò
Nhẹ rơi từ biệt thì lo chi sầu

 Mùa sang gom sợi mưa lành
Trộn vào nắng quái để thành bát cơm
Cánh đồng chín nẫu cọng rơm
Chua cay lặn xuống. Dẻo thơm nghẹn đầy

Lẳng lơ đến vậy Mầu ơi
Còn đâu múi khế cho người thèm chua
      Thôi đừng ghẹo tiểu giữa trưa
Trái tình đắng nẫu nắng mưa trở mình

 Vắt qua sườn núi cao cao
Dòng Đan Kia trắng nghẹn ngào tình xưa
Ngổn ngang thù hận gió mưa
Để cho duyên trẻ cũng vừa trái ngang

 Sao trời chẳng hiểu cho mình
Lẽ nào lỡ một cuộc tình vì mưa?
Bóng người trên chợ đã thưa
Sương như dải lụa trắng vừa vắt qua

Chắt chiu, nhặt nhạnh đói no
Tảo tần đêm vạc, ngày cò đồng sâu
Con khôn lớn – mẹ bạc đầu
Tháng ngày vất vả nhăn nhầu thời gian...

 Cất lên tiếng khóc chào đời
Cảm nghe tiếng Mẹ ru hời đêm đêm
Mẹ ru cho giấc ngủ êm
Cho chao cánh võng, cho mềm gió đưa

 Người đời miệng lưỡi cay chua
Tội Màu ư, cái tội thừa lửa tim
Người ta biết dấu cái nhìn
Biết đem mình, tự nhấn chìm mình đi

Tình sen (Ngọc Tình)  (19/06/2015)

 Gió khuya dịu vạt cúc cài
Ven hồ để lại sương mai dấu tròn

Sóng nghiêng cuộn dải ngó non
Để sen thơm ngát hương còn xưa nay.

 Chợ đời rộng hẹp nông sâu
Bày chi thơ thẩn – thêm đau nỗi mình.

 Đưa tay níu những cụm mây
Che hoa bớt nắng cho cây mọc chồi
Ở đây lắm núi nhiều đồi
Xin em đừng để mình tôi lạc rừng

 Mỗi bước đi 
mỗi tha hương
Người đương nhớ nước
ta đương nhớ nhà.

Trước tiên Trước Trang [529 ,530 ,531 ,532 ,533 ,534 ,535 ,536 ,537 ,538 ,539, 540 ] Tiếp  Cuối cùng