Xa xưa dân ta đã khéo mượn "Miếng trầu làm đầu câu chuyện" khi tiếp xúc xã giao. Nông phẩm chỉ là cây nhà lá vườn giản dị nhưng sắc biếc hương nồng đã xúc tác cho quan hệ giao tiếp thêm cởi mở, chân tình. Trầu cau được chọn lựa làm lễ vật dạm ngõ, ăn hỏi, đón dâu quả là ý nhị mang phong vị nho giáo của Tiền nhân.
Tôi chỉ muốn đưa ra một vài ý tưởng riêng, nhiều khi liều lĩnh, của một người mê âm nhạc và hay chú ý về âm điệu, để gợi hứng cho những người hiểu biết hơn về văn chương và dân ca Việt Nam có dịp bàn luận thêm, vì dường như chưa có ai bàn nhiều về khía cạnh âm điệu này.
Màu tím bằng lăng đã đi vào bao nhiêu ca khúc, bao nhiêu vần thơ, và bao nhiêu nỗi niềm của con người đã gửi gắm trong cái sắc tím biêng biếc ấy? Cứ mùa hạ đến, có ai lại không nao lòng vì màu tím bằng lăng?
Người phụ nữ chải tóc bao giờ cũng đẹp một dáng lưng ong nghiêng nghiêng mềm mại, hai bàn tay vuốt ve mềm như múa, một suối tóc chảy tràn… Khi ấy, nét mặt của người phụ nữ dịu dàng lắm, thơ thới lắm.
Vào khoảng đầu những năm 40 của thế kỷ trước, những năm cuối cùng của triều đình phong kiến ở nước ta, đại đa số nhân dân khi đó rất cực khổ, đói khát dưới ách thống trị của thực dân Pháp (Phú-lang-sa) và sự áp bức, hà khắc của chế độ phong kiến ấu trĩ, lạc hậu.
Nhà thơ Triệu Nguyễn (tên thật: Nguyễn Triệu) quê gốc Hải Dương, nhiều năm sống và làm việc ở Quảng Ninh, hiện đang sống và viết tại Hà Nội. Vùng đất bên dòng Tô Lịch, nơi ông tá túc hiện nay, đã nên phố nên phường từ rất lâu rồi.
Hồn ếch ta đã về đây
Phải nằm khô hạn ta nay cơ hàn
Ở bờ những hốc cùng hang
Chăn chiếu chẳng có trăm đàng xót xa…