Thứ sáu, 27/12/2024,


Màu tím xa xôi (13/06/2011) 
 
 
XA XÔI
 
... Bằng Lăng
giấu lệ
tương tư

Ru mơ
khắc khoải
chiều
như
nghẹn lời

Hoa lòng
từng cánh
rơi
rơi...

Ơi màu tím
chốn xa xôi
có buồn?...
 
Thu Hà
 
 
Màu tím bằng lăng đã đi vào bao nhiêu ca khúc, bao nhiêu vần thơ, và bao nhiêu nỗi niềm của con người đã gửi gắm trong cái sắc tím biêng biếc ấy? Cứ mùa hạ đến, có ai lại không nao lòng vì màu tím bằng lăng? Và màu tím ấy đã nhẹ nhàng đi vào sâu thẳm hồn thơ của nữ tác giả Thu Hà trong bài thơ "Xa xôi", để trở thành sắc màu kỷ niệm.
Một bài thơ lục bát cứ rơi từng dòng thơ, từng câu thơ đổ xuống trong một chiều hạ vàng theo cánh bằng lăng bay theo gió cuốn. Bằng lăng đang khóc thầm vì nỗi tương tư:
 
Bằng Lăng
giấu lệ
tương tư
Ru mơ
khắc khoải
chiều
như
nghẹn lời
 
Những cánh hoa rơi như đưa con người về giấc mơ của ngày xưa cũ, một giấc mơ khiến lòng người khắc khoải, làm cả buổi chiều cũng "nghẹn lời". Với cách miêu tả đầy biểu cảm như thế, câu thơ đã kéo kỷ niệm tràn về trong nỗi nhớ. Đó là kỷ niệm về một mối tình gắn bó với những cánh bằng lăng của một thời hoa mộng. Nhưng càng nhớ bao nhiêu, càng tiếc nuối bấy nhiêu. "Chiều nghẹn lời" hay người đang cố nuốt nước mắt vào trong tim sau những chuỗi ngày khắc khoải?
Và từ hoa mà nghĩ đến người. Trái tim đa sầu đa cảm của cô tiểu thư Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần bỗng là một liên tưởng của tôi khi đọc câu thơ này:
 
Hoa lòng
từng cánh
rơi
rơi...
 
Đó cũng là điều dễ hiểu. Người con gái tâm hồn thi phú thường hay có những liên tưởng như vậy. Nhưng khác với Lâm Đại Ngọc nghĩ đời mình như kiếp hoa, ở đây, nữ thi sĩ chỉ nghĩ đến nỗi buồn trong giây phút gặp cánh bằng lăng cứ rơi như mưa trong thời khắc cuối ngày.
Nhưng, chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho người đọc cảm nhận được về sự xót xa cố giấu trong vần thơ, xót xa khi nghĩ về những điều đã qua, một đi không trở lại, nghĩ về con người của quá khứ, bây giờ đã xa xôi. Buồn, tiếc, nhớ…, tất cả cứ cồn cào khắc khoải… Và cuối cùng thì nước mắt đã thánh thót rơi trong câu hỏi âm thầm kết thúc bài thơ:
 
Ơi màu tím
chốn
xa xôi
có buồn?...
 
Đến lúc này, "màu tím chốn xa xôi" đã là một biểu tượng của con người thời xưa ấy, người đã từng gắn bó với mình trong màu tím bằng lăng. Giờ đây, người ở phương nào? Nguời có biết lòng ta đang nhớ? Người có đồng cảm với ta như xưa đã từng đồng cảm? Câu hỏi lặng đi, và một dư vị ngậm ngùi cứ thế tỏa lan trong lòng người đọc…
Bài thơ ngắn, chỉ với 4 câu lục bát vừa gợi hình, vừa gợi cảm, nhưng đã khắc họa được một nội tâm sâu thẳm. Vì vậy mà bài thơ đã nhận được sự đồng cảm của những tâm hồn đồng điệu.
 
 
Quỳnh Trâm
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn khắc Hiền - nguyenkhachien_57@yahooo.com -  -   (Ngày 13/06/2011 13:10:34)

Lời bình thể hiện vốn kiến văn sâu rộng
và đã làm cho bài thơ cất cánh bay lên.
Chúc Quỳnh Trâm dành nhiều thành công trong sự nghiệp trồng người và sáng tạo nghệ thuật ..
Chúc Vui. khoẻ ,trẻ và mãi xinh đẹp.

Các bài khác: