Tác giả Nguyễn Nho Nhượn
Tiếng nói giữa hư vô
1
thôi chim đã lạc xa rừng
cánh mòn đã mỏi giọng ngừng hót ca
mịt mù giữa khói sương sa
thanh âm dã thú chan hòa đuổi theo
thiên đường giờ đã nhăn nheo
mùa xuân vang vọng tiếng kêu tủi hờn.
2
thôi người đã lạc linh hồn
thân thành đá sỏi giữa cồn thương đau
vẫn xa vời những tinh cầu
nhân danh thượng đế ban câu ân tình
cho ngàn năm lá vẫn xanh
cho con người thấy tội mình sát nhân
3
bàn tay run rẩy phân trần
van xin cơm áo không cần công danh
nghe xa hồn vỡ chiến chinh
con đò sóng vỗ đành chìm đáy sâu
hãi hùng núi bỗng thêm cao
cho tha nhân đến nguyện cầu tương lai.
4
bỗng tình yêu đó khôi hài
nửa nhăn mặt khóc nửa cười sân si
mỏi môi nói chẳng được gì
bước chân hoang dại biết về phương mô
vòng tay ôm chặt hư vô
mà nghe tình ái đi vào cô đơn.
Lời cuối năm
nhìn hoài trời lại thêm xa
buồn theo mưa nắng sơn hà hắt hiu
theo về con phố dập dìu
võng xe ngựa đã qua nhiều cuối năm
bây giờ hồn bỗng tần ngần
dăm ba sợi tóc bao quanh tuổi đời
khoanh tay rồi lại nhìn trời
chim bay lạc xứ mây trôi hững hờ
ngồi đây nhìn lại tuổi thơ
hoa chưa muốn nở đợi giờ khai sinh
em ơi buồn vẫn riêng mình
phấn son mấy lớp cũng đành cách xa
hai mươi tuổi vẫn chưa già
em trong gối mộng tôi xa mái trường
rồi đi vào bóng mù sương
tôi còn có một tình thương vô tình
ngày tàn theo bóng u minh
tôi ngồi đây nhớ phận mình cuối năm
ngày qua toả bóng ăn năn
tôi ngồi đây để mùa xuân không về
Âm điệu vào đời
đường dài phố vẫn vắng tênh
anh đi ngơ ngẩn xin ân tình thừa
xỏ tay vào túi tránh mưa
nụ cười chưa đủ để mua lòng người
phì phà khói thuốc đầu môi
anh làm gì được với hơi thở này
ngàn năm rồi cũng là đây
hai bàn chân với hai bàn tay diễn trò
anh nhìn anh với âu lo
những bài thơ đó như tờ truyền đơn
còn ai đàm tiếu gì hơn
ôi mày khốn khó không cần có tên
bạn bè khắp nẻo lãng quên
lá thư không đủ bù đền nhớ thương
giận nhau đôi chút là thường
rồi thôi tất cả vào đường chiến chinh
trăm năm trong cõi u minh
đốt lò hương ấy tìm quên cuộc đời
Thu vàng
ở đây sầu đã vô chừng
em ngoài hiên cỏ ngập ngừng lá bay
gió thu buồn đỉnh ngọn cây
hắt hiu mộng nhỏ đan tay trời vàng
Nhìn
tôi nhìn tôi với cô đơn
biển vang sóng gọi nỗi hờn nghìn thu
tôi nhìn tôi với sa mù
một thân mệt mỏi âm u lối đời
tôi nhìn tôi với tương lai
vọng đầy ảo ảnh bước dài hoang liêu
tôi nhìn tôi với tình yêu
cho vay nước mắt mượn nhiều niềm vui
tôi nhìn tôi với bùi ngùi
lênh đênh lối gió cát vùi dấu chân
tôi nhìn tôi với phân vân
Bài ca du mục
thân phận
bầy chim di rủ về rừng
chiều sương trắng xoá buồn rưng rưng hồn
mặt trời đỏ chết trong buôn
khói bay đầu núi mây lưng chưng đèo
chênh vênh đồi đá cheo leo
người lên yên ngựa - người theo lối mòn
với cồn nước lũ đầu thôn
tủi thân du mục - chon von bóng chiều
bỏ rừng
tôi từ rừng đến thăm em
tóc tai cổ thụ điệu khèn xa xưa
một thân du tử lạc loài
tuổi 20 cũng mệt nhoài suy tư
phố hoang núp dưới sa mù
buồn thanh niên đứng tiếp thu tủi sầu
nửa đời tôi vội về đâu
nay sông nước rộng biển sâu sóng dồn
hành trình
qua sông với biển bao la
ngựa rong bước một mây là cao nguyên
gió chiều gênh mắt đăm chiêu
lũng sâu thấp xuống men triều núi xanh
nhớ em tóc xoã cũng đành
đèn treo phố cũ - nhạc thành thị xưa
bàn tay trắng ngửa cuộc đời
nửa đời ôm mặt nửa đời nhăn nheo
con đường
nay tôi vào giữa con đèo
tôi qua thác thủ mai trèo trường sơn
bập bùng lửa cháy chiều hôm
khói mờ thung lũng - mây vòm thượng du
thương vầng trăng khuyết tàn lu
đời chưa là chuyên viễn du cuối cùng
lên cao trời đất bịt bùng
lối quanh co đến vô cùng thời gian
Nguyễn Nho Nhượn