_________________________________________________
Ngày Xuân bên những
vần thơ đá
Đá vô tri giữa mịt mùng
Đá thành tượng thánh, trúc tùng cúc sen
Nổi chìm đá gặp Người Hiền*
Ngón linh chạm đá, đá thiêng cõi thường
Nóc cao, đá nhớ thượng nguồn
Đá rằng, nước chảy không mòn mới hay
Mải mê với đá trọn ngày
Những vần thơ - đá giãi bày nghìn xuân.
Kim Sơn 6 - 2008
* Nhớ Père Six (Phêrô Sáu) và những nghệ nhân
chạm khắc đá, xây dựng nhà thờ Phát Diệm, khoảng 1875-1899
Bí quyết rượu
Dọc trăm miền cạn nhiều be
Học chưng cất mãi tay nghề chưa lên
Chiều xuân cạn chén cùng em
Mới hay được nước là men ngấu tình
Kinh Bắc chiều xuân
Lâm thâm mưa bụi lâm thâm
Phím đàn ai lướt bổng trầm lượn quanh
Gốc cây khảm cũng vươn nhành
Mưa xanh cả ngọn dừa tranh “hứng dừa”
Lơ thơ mưa phấn lơ thơ
Dảnh đu chẳng lẻ giữa mùa đu đôi
Cánh xuân bổng thế người ơi
Kìa ai gửi cả tiếng cười vào mây
Lay phay hoa mưa lay phay
Đấu cờ giải lớn cuối ngày còn treo
Sân đình đã điểm trống chèo
Bóng cha gậy trúc áo điều chiều quê...
Dạy học ở Côn Sơn
Mở trường trong lũng Côn Sơn
Không dây mực cũng sim vờn tím tay
Tan trường mây rủ cùng mây
Học trò bay với bướm bay ngang đèo
Côn Sơn ấm tiếng thông reo
Phong tình sắc cỏ phong lưu gió ngàn
Suối Côn Sơn vọng tiếng đàn
Tiếng con cuốc cuốc thời gian đong đầy
Đêm Côn Sơn lỏng then cài
Tấc riêng xanh với cõi ngoài thông xanh...
Uống rượu men lá
ở Tây Yên Tử
Người Dao bản Mậu lưng mây
Truyền rằng con gái bản này tiến vua
Đời nay người đẹp hơn xưa
Để bao khách đến ngẩn ngơ chuốc về
Hồn tôi tóc bạc đã che
Chén men từng mượn cho nhoè nhớ quên
Đường thơ lãng đãng màu Thiền
Tựa cây hoang lẫn tuổi tên giữa rừng
Ai hay men lá Đồng Thông
Chạm tay chạm mắt mà đong bồi hồi
Khuya rừng gió lộng quá thôi
Em như cung nữ mà tôi ... ông hoàng
Xa Tây Yên Tử đại ngàn
Nhớ sao chén đượm phong lan cuối trời...
Duy Phi