Chủ nhật, 28/04/2024,


Thi phẩm lục bát (08/05/2009) 

Tác giả Nguyễn Đình Trọng

 


 

 

TỰ BẠCH

 

Giời cho tuổi… gió heo may

Chiều nghiêng, nắng nhạt,

Tháng ngày

Phôi pha

 

Vẫn còn đen tóc, đỏ da

Còn đang lặn lội…

Chắc là…

Còn xuân!

 

Thương nhau bạn gửi lời mừng

Buồn vui, sướng khổ

Đã từng

Người ơi!

 

Cầm vàng còn sợ vàng rơi

Huống chi cầm chén

Rượu vơi

Lại đầy!

 

Bao nhiêu ba sáu lăm ngày

Vòng tay đồng đội,

Vòng tay

Bạn bè…

 

Đêm đêm sao vãi trắng hè

Gối câu lục bát

Nằm nghe

Thơ tình!

 

LÊN YÊN TỬ

 

Ngước lên Yên Tử  non cao

Dấu xưa kỳ ảo, trăng sao chòng chành

 

Cầu cho Nhân thuận, Đất lành

Bình yên con cháu, lòng thành Vua ban…

 

Em lên Yên Tử… giải oan

Áo thì cháy đỏ cả gian cửa thiền

 

Trầm tư trong cõi linh thiêng

Bao nhiêu tượng Phật nhắm nghiền mắt mơ…

 

Khói nhang trắng cả điện thờ

Biết em còn có đợi chờ… ai không?

 

 

NGƯỜI ƠI, LỤC BÁT CÓ ĐÔI

 

Quen em từ thuở chín, mười

Lớn lên ánh mắt, nụ cười lửa nhen!

 

Mượt dài hai bím tóc đen

Để bao con gái đều ghen với mình

 

Trót làm chàng lính đa tình

Đành mang luôn cả bóng hình em theo…

 

Em như ngọn lửa tình yêu

Để anh sớm sớm, chiều chiều thắp lên

 

 

Anh như câu lục chông chênh

Em thành câu bát kề bên, dãi dầu

 

Người ơi, lục bát có đôi

Để thương để nhớ cho nhau suốt đời!

 

 

THÌ THẦM LỤC BÁT

 

Người đi tìm nửa của mình

Dẫu cho hay dở, đẹp xinh… cũng chờ

 

Nửa em ngà ngọc trong mơ

Nửa anh khắc khoải vầng thơ hao gầy

 

Tình yêu như chén rượu đầy

Càng lâu uống cạn, càng say nồng nàn!

 

Trẻ trung là thiếp với chàng

Suốt đời là bạn, cơ hàn có nhau

 

Trăm năm duyên nợ trầu cau

Tình như ngọn sóng, bạc đầu còn xô!

         

NGẪU HỨNG LỤC BÁT

 

Người đi xa lắc xa lơ

Không sao quên được vần thơ ngọt ngào

Vẫn còn nhớ chiếc cầu ao

Cây đa, bến nước, con sào đò đưa…

 

Bao giờ cho đến… ngày xưa?

Để ta về  lại những trưa nắng vàng

Thảnh thơi nghe cuối đường làng

Câu ca lúc nhặt, lúc khoan vơi đầy

 

Thời nào lục bát cũng hay

Tuổi nào lục bát cũng say mê hồn

Một câu là đủ bồn chồn

Huống chi câu trước lại dồn câu sau

 

Bồng bềnh… lục bát đôi câu

Mà mênh mông lắm, mà sâu thẳm tình

Đôi câu như bóng với hình

Như chàng với thiếp, như mình với ta

 

Đủ vần để viết bài ca

Đủ màu để vẽ sắc hoa diệu kỳ

Vịn vào lục bát mà đi

Tình yêu sẽ chẳng ngại gì chông gai!

 

VỢ ƠI!

 

Mỗi năm Tết có một lần

Người đi mua sắm, kẻ cần… tân trang

Dẫu không phú quý, giàu sang

Nhà vui vì có con ngoan, vợ hiền

 

Đời cho không lắm bạc tiền

Sớm mưa, chiều nắng đến điên cái đầu

Chẳng ham nhung lua, nhà lầu

Chẳng mơ ông nọ, chẳng cầu bà kia

 

Bên nhau hôm sớm sẻ chia

Chở che trái gió, sớm khuya đỡ đần…

Mỗi năm Xuân đến một lần

Em vô Hoàn Mỹ*, anh gần… bơ vơ

 

Bỏ trà, bỏ thuốc, bỏ thơ,

Bỏ quên con cháu, thẫn thờ vào ra

Nào dầu, nào gạo, nào ga,

Nào lo điện nước, nào qua chợ chiều…

 

Vai gầy, dáng mỏng liêu xiêu

Mà em gánh hết bao nhiêu chuyện đời

Số không qua nổi đất trời

Cũng không tránh được sao rơi kiếp mình.

 

Nhọc nhằn trong cõi nhân sinh

Nhớ ơn bè bạn, ân tình thế gian

Nặng lòng hai kẻ đa đoan

Đắng cay… rồi cũng vẹn toàn, Vợ ơi!

 __________________________________________

* Bệnh viện Đa khoa Hoàn Mỹ, Q.3, Tp. Hồ Chí Minh

 

 

Nguyễn Đình Trọng

(ĐT: 01233.123.789)

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: