Chủ nhật, 24/11/2024,


Thi phẩm lục bát (14/01/2009) 

Tác giả Bình Nguyên

Thi phẩm lục bát

 

Lãng đãng thơ

(Gửi một người thơ )

Con đường ta đã dấn thân

Thì xin đi tận bước chân cuối cùng

 

Thì xin đi tận bão bùng

Thì xin đi tận chập trùng khói mây

 

Ngổn ngang trăm nỗi đời này

Câu thơ trả nợ biết ngày nào vơi

 

Con đường của bước chân ơi

Muôn sau bước đến con người là đâu

 

Bước nào gọi bước mai sau

Bước nào nhấn bước cho nhau nhói lòng

 

Ngỡ bầu bạn của ta đông

Tan sương mới thấy trống không con đường.

 

11/2005

(Trích tập thơ Đi về nơi không chữ)

 

 

Chợ Cát

 

Vẫn là sương gió ngày xưa

Vẫn là tiếng của nắng mưa đồng làng

 

Bao nhiêu cái phận mỏng tang

Bấy nhiêu cái vội cái vàng trao nhau

 

Sơn hào hải vị gì đâu

Mà sao kẻ trước người sau ngọt lời

 

Bầy ra những thứ vàng mười

Răng đen ngồi cạnh bên người tóc mun

 

Cầm đồng xu lấm vị bùn

Như cầm lên cái run run phận người.

 

(1/2006)

 

 

Khúc ru xa

(Gửi Hàn )

 

Cái hôm tiễn bạn lên tầu

Ngùi trông đôi ngả một mầu gió mây

 

Bọt bèo chìm nổi bấy nay

Ta như trôi giữa lòng tay đất trời

 

Cứ thăm thẳm mãi đường đời

Càng đi càng thấy cõi người xa xôi

 

Chốc mà như đá lạc đôi

Như sông lạc bể mây trôi lạc đàn

 

Sinh sôi tự những úa tàn

Mấy ai như cỏ xanh tràn đến sau

 

Biết là xa có xa đâu

Mà sao như cắt ngang nhau tháng ngày.

 

(1/2006)

Một thoáng trở về

        

Tôi về với sóng đồng chiêm

Chiều chưa xuống cái trăng liềm đã lên

Bãi Giang mấy độ thau phèn

Sông Giang mấy khúc lửa đèn chênh chao

 

Tôi về bông súng cầu ao

Nở như chưa biết chiêm bao chị buồn

Bước chân lại gặp lối mòn

Sân rêu cây cỏ che tròn bóng nhau

 

Tôi về năm cũ em đâu

Mùa xưa chẳng hẹn lá dâu đợi tằm

Đi trong nắng lửa mưa dầm

Mà thương vạt áo ướt đầm hôm qua

 

Tôi về bến Cát phù sa

Ngược xuôi con nước chảy qua mùa màng

Bóng tre phủ kín ngõ làng

Bao năm tay mẹ dần sàng khổ đau.

 

 

Với sông

 

Tôi tìm về bến thời gian

Đêm con sóng gọi hồn tan vào bờ

 

Bể dâu có tự bao giờ?

Phù sa như giọt mắt chờ cuối sông

 

Chìm thì đục nổi thì trong

Biết đâu sóng lặng lại không triều cường

 

Bến bờ khuất mấy mùa thương

Một đời sông tự làm gương soi mình

 

Qua bao chìm nổi bóng hình

Muốn trong thì gạn lấy mình mà trong...

 

Tôi về lở một bên sông

Dõi theo em cả ngày không còn mình.

 

(9/2005)

 

Bình Nguyên

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: