Tác giả Bàng Bá Lân
Thi phẩm lục bát Cô gái Đồng Nai Em là con gái Đồng Nai Hàm răng em trắng, khổ người em duyên Em cười, em nói hồn nhiên Tình em như trái sầu riêng đậm đà Ta về ta nhớ đêm qua... Nhớ ai nhớ cả món quà Đồng Nai Món quà ai gởi cho ai Kèm theo thăm hỏi đôi lời thương thương Yêu em, yêu cả con đường Đưa ta về chốn ruộng vườn phì nhiêu Cần Thơ, Rạch Giá, Bạc Liêu Rằng thương rằng nhớ rằng yêu lạ lùng Cô em má đỏ hồng hồng Buôn xuôi bán ngược, có chồng hay chưa? Xe đò ai đón ai đưa? Mà em đi sớm về trưa một mình Em cười, ô, xỉnh xình xinh Hỏi em, em chỉ lặng thinh... mỉm cười. Cổng làng Chiều hôm đón mát cổng làng, Gió hiu hiu đẩy mây vàng êm trôi Đồng quê vờn lượn chân trời, Đường quê quanh quất bao người về thôn.
Sáng hồng lơ lửng mây son, Mặt trời thức giấc véo von chim chào. Cổng làng rộng mở. Ồn ào, Nông phu lững thững đi vào nắng mai.
Trưa hè bóng lặng nắng oi, Mái gà cục cục tìm mồi dắt con. Cổng làng vài chị gái non Dừng chân uể oải chờ cơn gió nồm.
Những khi gió lạnh mưa buồn, Cổng làng im ỉm bên đường lội trơn. Nhưng khi trăng sáng chập chờn, Kìa bao nhiêu bóng trên đường thướt tha.
Ngày mùa lúa chín thơm đưa..., Rồi Đông gầy chết, xuân chưa vội vàng. Mừng xuân ngày hội cổng làng, Là nơi chen chúc bao nàng ngây thơ.
Ngày nay dù ở nơi xa, Nhưng khi về đến cây đa đầu làng; Thì bao nhiêu cảnh mơ màng, Hiện ra khi thoáng cổng làng trong tre. Tôi yêu Tôi yêu nước Việt, miền Yêu con sông rộng, yêu hàng dừa cao Yêu xe thổ mộ xôn xao Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê Tôi yêu đồng cỏ nắng se Nhà rơm trống trải, chiếc ghe dập dềnh Tôi yêu nắng lóa châu thành Trận mưa ngắn ngủi, gió lành hiu hiu Nơi đây tôi mến thương nhiều Miền Xa xôi hằng vẫn ước ao Vào thăm vựa lúa xem sao, hỡi mình! Chừ đây tình đã gặp tình Tưởng như trong đại gia đình đâu xa Người xem tôi tựa người nhà Người kêu thân mật: Tôi là thầy Hai Đồng bào Nam Việt ta ơi, Tôi yêu cặp mắt làn môi thiệt thà Nước non vẫn nước non nhà Bắc Bàng Bá Lân
| |