Tác giả Văn Công Hùng
Thi phẩm lục bát
Ngoài cuộc vô thường
Dáng chiều ngập trắng cơn mưa
Cửa phên khe gió nhà xưa ta về
Tường rêu cổng đất ngõ quê
Hoa bìm dại tím cơn mê cõi hồn
Khép vào vạt áo nỗi buồn
Quờ tay chạm ngọn khói tuôn cay nồng
Năm gian nhà gỗ bỏ không
Nẻo đường cát bụi thôi trông nẻo dường
Thúng quang gồng gánh tha hương
Biết đâu ngoài cuộc vô thường còn ta
Lục bát buồn
người thì đã tận mù khơi
đã tan xác pháo đã chơi vơi mùa
tường vi thì mỏng vào chiều
em khêu nỗi nhớ theo liêu xiêu gầy
đã vắt đến kiệt bàn tay
đã mưa mưa đến tận ngày nước rong
đã từng khóc đỏ cơn mong
đã thôi ngọn nến cháy trong đốt ngoài
người thì đã tận mù khơi
đã tan xác pháo đã chơi vơi mùa
người đương bằn bặt sim mua
người lên mạn bắc bỏ bùa phương nam
trăm ngàn vạn ước mơ nằm
những ngôi sao đỏ cháy thầm bên nhau
những dòng nước mắt về đâu
về đâu những mối tình đầu vu vơ
bây giờ nắng lạnh gió hờ
những người lính trẻ nằm chờ trăng lên...
(Pleiku 23/9/2008)
Một thoáng làng sen
Con đường dâm bụt ngày mưa
Mảnh sân đất thịt như vừa trơn xong
Hoa sen bung cánh quay vòng
Mái tranh vẫn thuở má hồng răng đen
Người đi từ độ Kim Liên
Nẻo quê thăm thẳm một miền trong veo
Sau lưng là xác xơ nghèo
Hoang mang trước mặt gieo neo nghìn trùng
Ba Lê Anh quốc mịt mùng
Mơ về cố quốc tưng bừng cờ sao
Con đường dâm bụt hôm nào
Bây giờ vẫn cứ một màu chân quê
Làng Sen một thoáng tôi về
Nghe mình tự vấn mỏi mê con đường...
(Pleiku 19- 23/ 5/ 2008)
Mùa thu như thể nắng vừa trôi qua
Tôi với em với Sông Hương
với bông lựu đỏ với vương vấn chiều
Đưa người về xứ trăng tà
tôi đem tiễn cả gió và cơn mưa
mùa này sen Huế nở chưa
mà em hái được ngày xưa mang về
người đương ngơ ngẩn tóc thề
thì tôi đã lại bốn bề Tam Giang
Tôi thành một kẻ đa mang
chưa về Huế đã vội vàng phải đi
liễu xanh giăng mắc điều gì
mà rêu Thương Bạc phu thê giữa chiều
phố buồn con dốc đìu hiu
cầu Bến Ngự
chợt
liêu xiêu câu hò
Đưa nhau về biển Lăng Cô
về đèo Bạch Mã mà lo đoạn trường
Tôi với em với sông Hương
với bông lựu đỏ với vương vấn chiều
với nhành cỏ tím phiêu diêu
với mây thành nội với điều vu vơ
với mùa phượng cháy tình cờ
mùa thu như thể nắng vừa trôi qua...
Văn Công Hùng