Thứ sáu, 22/11/2024,


Thi phẩm lục bát (14/11/2008) 

Nhà thơ Vũ Duy Thông

 

Thi phẩm lục bát

 

Mùa thu

 

Bỗng dưng đàn sếu bay ngang

Thu về sao quá khẽ khàng hỡi thu

Chuỗi cườm đứt mối trong mù

Tiếng ai gió thổi mơ hồ bãi xa

Con ve khô vỏ vườn già

Đầm sen gắng nở nụ hoa cuối cùng.

 

Thu về vợi nỗi nhớ mong

Trời cao rộng chẳng đợi trông cánh diều

Con đường đến với người yêu

Giật mình chợt thấy quá nhiều ngã ba

 

Tôi không buồn nữa đâu mà

Trước điều chẳng thể đường xa đèo bòng.

Trước điều dẫu có cũng không

Trước điều chẳng thể chờ mong một đời

Trước điều như chiếc cốc rơi

Nhặt vun sẽ đứt tay người nhặt vun

 

Mai sau trên những bãi cồn

Đừng tìm tôi dưới cỏ non xanh dày

Bởi tôi đã có phút giây

Từng theo bầy sếu xoải bay trong mù.

 

Chiều một

 

Loanh quanh vừa đấy, chiều rồi

Rách bươm ngoài của một trời mây đi

Vẫn là mây của mọi khi

Sao buồn như có điều gì xảy ra

 

Như đồng đang gặt vãn mùa

Trên bàn cốc rượu giao thừa dở dang

Như thuyền đã thấy bờ sang

Như cây bàng đỏ lá bàng đầu tiên

 

Tàu đang hăm hở lao xuyên

Đành chậm lại trước hiệu đèn phía xa

Cuộc đời dẫu mấy thiết tha

Rồi như tàu nọ vào ga cuối cùng

 

Bao nhiêu say đắm mặn nồng

Bao nhiêu dự định cháy lòng ngày xưa

Chẳng cần thiết nữa. Bây giờ

Ta đành làm vẻ hững hờ, buông rơi

 

Sao còn phấp phỏng chiều ơi

Sao còn hơi giận cới trời, mây bay

Nát lòng vắng bạn chiều nay

Người ơi, chẳng thể nào say một mình.

 

 

Chim sẻ bay lên

 

Thế rồi chim sẻ bay lên

Từ vòm cơm nguội xạm đen trước nhà

Từ trong bụi bặm nẻo xa

Từ trên rơm rác vương tha lề đường

 

Gió lùa tê buốt không gian

Dòng sông chậm chạp cây buồn khẳng khiu

Chưa qua đã sớm sang chiều

Trong ánh nắng có rất nhiều sương rơi

Buồng không quanh quẩn đứng ngồi

Càng che chắn càng ngỡ trời lạnh thêm

 

Thế rồi chim sẻ bay lên

Thế rồi mình thấy mình trên mặt đường

 

Một chút bi quan

 

Để anh xào xạc với rừng

Kẻo giây lát nữa chưa chừng sẽ thu

Để anh ào ạt với hồ

Chút thôi nắng lụi là vừa sang đêm

 

Ở đây song cỏ mượt êm

Bóng chiều nghiêng ngả lòng em dịu dàng

Quên đi tất bật đời thường

Đôi vai nặng trĩu con đường xa xôi

 

Giật mình buồn rượi lá rơi

Vàng mặt cỏ bao mắt người nhìn ngây

E rồi chậm muộn không hay

Tóc mình thoắt bạc trên tay của mình

 

Thôi nào bé bỏng của anh

Đông vui mấy cũng chỉ mình hai ta

Lắng nghe trong tiếng gió nhoà

Đôi chim chiu chiếp nơi xa đi tìm.

 

 

 

 

 

 

 

 

Rút trong thư tình

 

Tu hú kêu, tu hú kêu,

Vườn cây đã chín đò chiều chưa sang

Tu hú vang, tu hú vang,

Ai sang bên ấy mà mang quả về

 

Chim kêu suốt cả ngày hè

Cành cây trơ cuộng mùa đi buồn buồn

Cầu nghiêng chia nửa con đường

Xưa dòng sông ấy đò thương hay sang

                               (Đạm Xuyên, 1972)

 

Vũ Duy Thông

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: