Thứ sáu, 22/11/2024,


Thi phẩm lục bát (01/09/2008) 

II. Thi viện lục bát

 

Cảm ơn

 

Cho tôi xin cảm ơn Đời
Cho tôi xin cảm ơn Người - tôi - yêu
Đã cho tôi sống rất nhiều
Đã cho tôi có những chiều đắm say
Mặt nhìn mặt, tay cầm tay
Ngỡ như trở lại những ngày xa xưa
Chẳng đôi mươi - vẫn lạ chưa
Trái tim đập suốt bốn mùa - xốn xang

 

 

Mùa xuân đánh rơi tình yêu

 

Mảnh tình như áo vắt vai
Chót rơi đâu mất tìm hoài chẳng ra.
Chắc là rơi chẳng đâu xa
Chắc ai đã nhặt đem về nhà phơi.

Áo kia giờ đã cũ rồi
Riêng ta thương mến, riêng người dửng dưng.
Chẳng cay sao gọi là gừng
Ta xin gió đấy, gió đừng rung cây.

Mùa xuân tiếng hú gọi bầy
Ta ngơ ngác giữa chốn này tìm ai.
Người đi khuất nẻo đường dài
Đầu không ngoảnh lại - tình phai lâu rồi.

Cũ ta nhưng lại mới người
Không mưa mà lạnh gấp mười lần mưa.

 

 

Xem “Nguyệt cô hóa cáo”

 

Thôi đừng khóc nữa Nguyệt Cô!
Tìm đâu thấy ngọc bây giờ mà mong
Giá em đừng sống hết lòng
Giá đừng yêu, chả mơ mòng làm chi
Giá đừng khao khát mỗi khi
Trăng lên soi bóng rừng khuya sum vầy
Thì đâu ngọc mất trắng tay
Thì đâu đến nỗi đắng cay một mình
Trở về kiếp cáo buồn tênh
Tiếng kêu vọng khắp rừng xanh đến giờ
Giật mình vì chuyện người xưa
Tiếng kêu như tỉnh như mơ giữa đời
Ước ao được sống kiếp người
Người lừa em - đắng một đời giao hoan
Xé lòng nghe tiếng em than
Tiếng kêu nhân thế vẫn vang vọng về.

Nghìn lần xem - vẫn đam mê
Trái tim buốt trước câu thề gió trăng
Cấm sao tơ nhện cứ giăng
Một đời dại - vẫn đa mang - một đời …

 

 

Khát

 

Thảng trong chốc lát dầu nhiều
Tình yêu cũng giống cánh diều chơi vơi
Phải chăng trời đã định rồi
Đi đâu cũng chỉ gặp người éo le
Khát như cơn khát trưa hè
Giữa cồn cát trắng ngóng về nơi đâu?

Chang chang cái nắng trên đầu
Ước gì có phép nhiệm màu hỡi anh!
Ước thôi lên thác xuống ghềnh
Ước thân cò chẳng một mình sang sông!
Ước không tháng đợi, ngày mong
Câu thơ không ngắt giữa dòng vì ai
Khát chi sao cứ khát hoài
Nửa đời cỏn lại đâu dài nữa anh
Ngước nhìn thăm thẫm trời xanh
Mỗi lần KHÁT - là biến thành... giọt mưa!


(27-4-1989)

 

 

Khi nhà thơ khóc

 

Trong mơ anh đã khóc
Vì em không trung thành
Tỉnh dậy anh - đôi mắt
Lệ  đắng còn chảy quanh
                       HENRIC HAINƠ

Câu thơ đọc thuở còn thơ
Dư âm đến tận bây giờ còn đau
Tinh yêu đâu chỉ ngọt ngào
Trong mơ nước mắt cũng trào, lạ chưa?
Đọc mà thương thế. Hainơ
Xa nhau ai chẳng ngẩn ngơ nhớ, buồn
Giận người mau nhớ, chóng quên
Để Hainơ khóc trong đêm một mình
Giữa châu âu - rượu tàn canh
Trái tim yêu vẫn đề tranh đợi ai
Vẫn mong trọn vẹn một lời
Yêu là giữ để cho người mình yêu
Thoảng ngờ cũng đủ khổ đau
Dẫu trong mơ cũng như bào thịt da
Yêu sâu xa - ghét sâu xa
Qua bao thế kỉ vẫn là vậy thôi
Trong thơ chẳng giấu được người
Dẫu dăm câu chữ cũng lời thi nhân
Khi Hainơ khóc âm thầm
Châu Âu canh bạc thăng trầm đầy vơi
Trải qua bao kiếp luân hồi
Vẫn còn đây nước mắt Người nhỏ sa...


(3-9-86)

 

 

Ngôi nhà hạnh phúc của Puskin ở Matxcơva

 

Đưa em về chốn người xưa
Nơi danh nhân ở khi vừa cưới xong
Ngôi nhà nho nhỏ nắng hồng
Mơ hồ gió thoảng cây rung lá vàng
Em bên anh - bước khẽ khàng
Sợ tan mất chút nhẹ nhàng hương bay
Puskin nghỉ nơi này
Lần đầu tiên sống những ngày yêu thương
Tiếng kêu thốt tự đáy lòng
Khi Người hạnh phúc tột cùng lứa đôi
Và thơ - như thể sao trời
Rơi trên trang giấy những lời ái ân
Ngôi nhà như một chứng nhân
Cả đội thơ chỉ một lần vậy thôi
Ba tháng của một đời người
Chẳng nhiều anh nhỉ - anh cười lặng yên
Người đi đã khuất sau rèm
Chân còn in dấu bên thềm đó anh...

 

 

Nhận lỗi cùng con

 

Thơ cho ai - viết quá nhiều
Riêng cho con - chỉ đôi điều nhớ nhung
Nhận thư con, bỗng giật mình
Rõ ràng mẹ chỉ nặng tình đẩu đâu
Người dưng sao khéo buộc vào
Để rồi mong, để rồi sầu, viển vông!
Để rồi thao thức uổng công
Lo âu, dằn vặt đau lòng mẹ, con!
Bao năm khổ sở héo hon
Trăng tàn, cá lặn vẫn còn trắng tay
Núi cao, biển rộng, sông đầy
Nói ra mẹ nhận lỗi này cùng con!


(25-5-87)

 

 

Thói quen

 

Thói quen có tự bao giờ
Ngày dù bận mấy vẫn chờ ngóng ai
Đã nghe, đã biết những lời
Dù không thật - vẫn thích ngồi để nghe
Bàn tay ai thạo vuốt ve
Biết rằng đâu chỉ dành cho riêng mình
Tự lừa - để bớt đau thêm
Tự an ủi - bớt ưu phiền cũng hay
Thói quen ngày lại sang ngày
Trái tim  quen với dạn dày nắng mưa

Thói quen có tự bao giờ?
Giật mình bỗng thấy sững sờ và…đau!

 

 

Vườn em

 

Xin lòng thôi bớt đớn đau
Bão giông đã ngớt dội vào đất đai
Lại trồng đậu, lại trồng khoai
Lại vun  xới đợi ngày mai gặt mùa
Thân gày chẳng ngại nắng mưa
Qua thất vọng lại mong chờ ngày vui
Đã qua bao trận sống dồi
Con sông bên lở  bên bồi đã quen
Chờ xin đời - chút bình yên
Đề em chăm mảnh vườn riêng - cuối mùa...

 

Nguyễn Thị Hồng Ngát

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: