Chủ nhật, 24/11/2024,


Thi phẩm lục bát (29/06/2008) 

 Tình rơi

 

 

Đừng mơ rừng cũ người ơi
lối xưa đã khép màu trời trinh nguyên
đừng mơ xẻ ván đóng thuyền
sông xưa đã lấp mấy triền dâu xanh

Em giờ sợ cả hình anh
lệ rơi ngày trước đã thành cơn mưa
si mê cũng thể trò đùa
muốn tu lại sợ gặp chùa vắng sư

Anh đừng nhắc nữa mùa thu
vàng phai màu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng...

Bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!

 

 

Gửi

 

tôi về khép lại căn phòng
thấy trong lồng ngực như không có gì
trái tim đã bỏ tôi đi
ai mà nhặt được gửi về dùm tôi.

 

 

Tôi còn mắc nợ áo dài

 

Tôi còn mắc nợ áo dài
một làn gió trắng một bài thơ hay
Tôi còn mắc nợ mi mày
một con thuyền lá xanh đầy mắt nai
Tôi còn mắc nợ ngày mai
một lần trở lại hay hai ba lần

Ngoài kia trời đất giao thân
tôi còn mắc nợ giai nhân một đời
Bao giờ trắng nợ người ơi
trái tim đã trót thốt lời yêu đương!

 

 

 

Nỗi buồn kiêu

 

Một ngày người bán rẻ ta 
 Ta thành đồ vật giữa nhà người dưng
Một ngày người đến rưng rưng
Mua gì vô giá? Xin đừng mua ta.

 

 

 

 

Con sông huyền thoại

 

Con sông mình hạc xương mai
vàng son in bóng đền đài hoa khôi
đến đây tôi gửi bóng tôi
vớt lên thì vỡ, tan rồi lại nguyên

Con sông mướt cỏ tóc tiên
những đêm kỹ nữ bỏ quên nguyệt cầm
vầng trăng lõa thể ướt đầm
sẩy chân thi sĩ vớt nhầm mỹ nhân

Con sông đám cưới Huyền Trân
bỏ quên dải lụa phù vân trên nguồn
hèn chi thơm thảo nỗi buồn
niềm riêng nhuộm tím hoàng hôn đến giờ

Con sông nửa thực nửa mơ
nửa mong Lý Bạch nửa chờ Khuất Nguyên...

 

 

Mẹ tôi

 

mẹ tôi dòng dõi nhà quê
trầu cau thừ thuở chưa về làm dâu
áo sồi nâu, mấn bùn nâu
trắng trong dải yếm bắc cầu nên duyên

cha tôi chẳng đỗ trạng nguyên
ông đồ hay chữ thường quên việc nhà
mẹ tôi chẳng tiếng kêu ca
hai tay đồng áng lợn gà nồi niêu

chồng con duyên phận phải chiều
ca dao ru lúa câu Kiều ru con
gái trai bảy đứa vuông tròn
chiến tranh mình mẹ ngóng con, thờ chồng

bây giờ phố chật người đông
đứa nam đứa bắc nâu sồng mẹ thăm
(tuổi già đi lại khó khăn
thương con nhớ cháu đêm nằm chẳng yên)

mẹ tôi tóc bạc răng đen
nhớ thương xanh thắm một miền nhà quê.

 

 

Đi chợ Tết

 

người ta mua rượu mua hoa
tôi đi mua tuổi làm quà tặng tôi

người ta khăn xếp áo sồi
tôi mua thảng thốt chuỗi cười giòn tan

người ta ngà ngọc bạc vàng
tôi may mắn được tấm voan sương mù

mắt nàng đầy ắp mộng mơ
biếu không tôi
       một bài thơ
               không mùa

 

Ngại Xuân

 

Ngại vào quán xá người đông
ngại đi đám cưới vườn hồng ngại qua
Ngại ngồi lâu với tuổi già
ngại rong ruổi chốn đường xa đèo bòng

Ngại bài diễn thuyết dài dòng
ngại con chim hót trong lồng véo von
Ngại ly rượu nhạt pha cồn
ngại người vô cớ nhơn nhơn khóc cười

Tôi giờ ngại cả bóng tôi
ý thơ chưa cạn ngó lời đã khô
Ngại cây trúc đứng bên hồ
biết đâu sơ ý bất ngờ sẩy chân!

Ngại làm thơ tặng mùa xuân
ngại chuông điện thoại bất thần nửa đêm
Ngại người như thể người quen
tưởng em lại hóa Người Tiên giáng trần.

 

 

 

Hoa phượng tình cờ

 

tình cờ hay chẳng tình cờ
cây hoa phượng nở bất ngờ chiều nay
để tôi đứng lặng nhìn cây
quên sông Hương gió vơi đầy sau vai

tháng ba thì hãy còn dài
một mình cây đứng đợi ai bên đường
cái màu hoa đỏ lạ thường
ngỡ như thời trẻ chưa từng nở hoa

cái màu hoa đỏ như là
thời gian nén lại nở òa khát khao
màu hoa đỏ tự trời cao
cháy lên như chẳng lúc nào nguôi ngoai

sao lòng tôi cứ hỏi ai
tháng ba thì hãy còn dài Huế ơi
cây hoa nở sớm đón người
hay mùa hè trước đợi tôi đến giờ?

 

 

(Năm bài ví dụ tặng Kh)

 

VÍ DỤ 1


gửi chiều một đóa hồng hoa
không ngờ sinh nhật dung hòa ngày đêm
gửi em điểm hẹn không tên
người lên đỉnh ngọ bỏ quên bóng mình.

VÍ DỤ 2


ăn chay từ Z đến Y
ngủ chay từ thuở vợ đi lấy chồng
có nàng thục nữ phòng không
ngó qua cửa khép hoa hồng thơm chay

VÍ DỤ 3


cho anh tảng đá trên non
đá thành tượng đá nhìn mòn mắt anh
cho anh một mảnh trời xanh
trời thành hồ biếc anh thành cù lao.

VÍ DỤ 4


một ngày nửa nắng nửa mưa
nửa xe nửa bộ nửa trưa nửa chiều
con đường từ ghét đến yêu
đỏ đen sấp ngửa liêu phiêu một đời...

VÍ DỤ 5


anh chưng cất máu thành thơ
gửi qua bưu điện tới bờ sông đen
có nàng lạ lạ quen quen
mở thơ anh, đọc, rồi quên qua đò...

 

 

Thơ nhờ em gửi về Nguyễn Bính

 

em giờ quần soọc áo phông
ta như một gã nhà nông cuối mùa
em giờ píc ních sân chùa
ta như sư đá còn ưa xoa đầu
em giờ tưởng tượng sồng nâu
ta đi ra phố mua gàu tát trăng

ước chi em mặc tứ thân
nụ cười che nón ba tầm ghé chơi
ước chi đến hẹn người ơi
con đò lúng liếng mắt cười chìm đâu
ta về hỏi đáy sông sâu
áo phông quần soọc nhà lầu xe hơi

sông sâu không tiếng trả lời
nghe chiều khói sóng một hơi thở buồn

 

 

Tự hoạ

 

 

 

Vẽ tôi mực rượu giấy trời
nửa say nửa tỉnh nửa cười nửa đau

Vẽ tôi thơ viết nửa câu
nửa câu ma quỷ đêm sâu gọi về

Vẽ tôi thấy đẹp là mê
thấy ghen là sợ thấy quê là nhà

Vẽ tôi lặng nhớ mưa xa
tiếu lâm đời thực khóc òa chiêm bao

Vẽ tôi xê dịch ba đào
bốn mươi chín ký thấp cao chân mình

Vẽ tôi con Lợn cầm tinh
con Gà cầm tháng con Tình cầm tay

vẽ tôi mưa nắng béo gầy
thu đông xuân hạ tháng ngày nhớ quên...

 

 

Không đề


Chia cho em một đời tôi
Một cay đắng, một niềm vui, một buồn

Tôi còn cái xác không hồn
Cái chai không rượu tôi còn vỏ chai

Chia cho em một đời say
Một cấy si với một cây bồ đề

Tôi còn đâu nữa đam mê
Trời chang chang nắng tôi về héo khô

Chia cho em một đời thơ
Một lênh đênh
một dại khờ
một tôi

Chỉ còn cỏ mọc bên trời
Một bông hoa nhỏ
lặng
rơi
mưa
dầm........ 

 

 N.T.T

 

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: