Thứ sáu, 22/11/2024,


Ngọc Vân (04/12/2011) 



1.Vài nét về tác giả:
Tác giả Ngọc Vân tên thật là Đỗ Ngọc Vân sinh năm 1931 tại Tiền An - thành phố Bắc Ninh
Sĩ quan quân đội nghỉ hưu
Điện thoại: 01204574083.
Hiện sinh sống tại 128 Nguyễn Văn Trỗi, TP Vũng Tàu.
Có thơ in trên các báo trung ương và địa phương
Đoạt giải 3 thi thơ lục bát 19 tỉnh năm 2010 với tác phẩm "Nặng lòng quê hương"

2. Thi phẩm lục bát:



NẶNG LÒNG QUÊ HƯƠNG

Nặng lòng năm tháng quê hương
Cho tôi vịn nỗi nhớ thương tìm về
Tiếng gà vời vợi hồn quê
Lại nghe gió thổi ven đê gọi mùa
Đồng làng dãi nắng dầm mưa
Gợi lên nỗi nhớ những trưa nắng hè
Hoàng hôn giục bước trâu về
Cánh diều đón gió chiều quê thanh bình
Giếng khơi trăng thả bên đình
Nụ cười sao nỡ vô tình đánh rơi
Mù tăm bóng nhạn đầy vơi
Chiến trường giục gọi-thương người phương xa
Cỏ xanh nấm mộ ông bà
Khói nhang nhòa nhạt chiều tà sương rơi
Nơi chùa dẫn dắt rạng ngời
Ơn dòng sữa mẹ nghĩa đời ông cha
Lòng quê tình mẹ bao la
Hương đồng gió nội nuôi ta lên người.


MẸ LIỆT SĨ

Mẹ ngồi dõi phía trời tây
Nhạt nhòa giọt lệ đong đầy thời gian
Ảo mờ nghi ngút khói nhang
Thoáng như hình bóng chồng,con hiện về
Vẫn như ngày bước xa quê
Vẫn như cái dáng triền đê ngày nào
Ngỡ ngàng trong giấc chiêm bao
Bàng hoàng chợt tỉnh nghẹn ngào đầy vơi
Khuya mong, sớm đợi chiều rơi
Nỗi lòng xào xạc tưởng trời bão dông
Chiến tranh đi có về không
Mẹ ngồi như bóng thần nông giữa trời.


HUYỀN THOẠI MẸ

Nắng rơi trên tấm lưng còng
Dáng gầy thân mẹ uốn cong bóng chiều
Gậy dìu từng bước liêu xiêu
Tóc sương vương nắng bao nhiêu tảo tần


Cái nghèo đeo bám nợ nần
Gánh mưa cõng nắng ủ mầm cho con
Dập dềnh bóng dáng hoàng hôn
Gương trong tình mẹ mãi còn trong ta


Thương thương dáng mẹ chiều tà
Mẹ đan tình nghĩa bao la tình người.

LỠ HẸN

Chen chân vào tới hội Lim
Bồi hồi trong dạ biết tìm em đâu ?
Vẳng nghe Quan họ qua cầu
Ngỡ là em hát dạ sầu ngẩn ngơ
Nỗi lòng bối rối vương tơ
Cho tằm ruột héo tím bờ sông Thương
Lặng nghe ai hát Mười thương
Giá mà tôi được vấn vương tình này
Lời thương ngỏ để ai say
Trách người lỡ hẹn cho đây đau lòng.


ĐỜI CHỊ

Tuổi xuân giữ vẹn lòng son
Tảo tần năm tháng nuôi con bộn bề
Bờ tre xanh mát làng quê
Một mình bươn trải đi về sớm trưa
Vai gầy gánh nặng nắng mưa
Liêu xiêu bóng chị bao mùa bão dông
Chị ngồi nhặt nắng chiều đông
Sáu mươi năm lẻ chị không tiếng cười
Đêm ngày đong đếm nghĩa đời
Nhìn con khôn lớn đầy vơi một mình
Trống chèo rộn rã sân đình
Chị như thức lại chuyện tình duyên anh
Bàn thờ nhang đã tàn canh
Chị ngồi im với nửa vành trăng suông.

Ngọc Vân
 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  lLê Bảo - baolamnguyen25@yahoo.com - 0978 439 446 - Thành phố Việt trì  (Ngày 30/03/2013 8:19:23)

Lê Bảo


VA LẠI ÁO ANH
Em ngồi vá lại áo anh
Vá đi vá lại có lành được đâu (?)
Chỉ thêm chuốc não mua sầu
Càng thêm đè nặng nỗi đau lòng mình
Huân chương vung vãi khắp sân
Mà anh chẳng có chỗ nằm hẳn hoi
Thân anh dầu dãi giữa trời
Không người hương khói không người viếng thăm
Anh đi mù mịt bao năm
Mùi mồ hôi ấy vẫn còn trong em...
Như là của rất xa xăm
Như là của cả trăm năm nỗi buồn!

Chiều chiều lại đếm sao gôm
Đẻ hồn lãng đãng mỏi mòn chờ anh !

Các bài khác: