Chủ nhật, 24/11/2024,


Nguyễn Xuân Hải (10/09/2008) 

I. Vài nét về tác giả

 

Sinh ngày 25/8/1952.

Quê quán: Thanh Lương, Vĩnh Bảo, Hải Phòng.
Tốt nghiệp Khoa Sử Trường đại học Tổng hợp Hà Nội; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; Hội viên Hội Điện ảnh Việt Nam.
Hiện là Trưởng ban Văn nghệ Công an Báo Công an nhân dân.

Tác phẩm:

3 tập thơ: “Ngỡ như một khúc dân ca”; “Chuông chùa gõ một tiếng không” và “Bỗng thương đàn sếu bay ngang”; 2 tập truyện ký và 8 kịch bản văn học phim truyện truyền hình nhiều tập: "Bến nước đời người"; "Người đợi ở Pờ Sa"; "Những kẻ giấu mặt"; "Miền đồi ấm áp"...

Giải thưởng:

Giải thơ viết về những kỷ niệm sâu sắc về đất nước Nga, con người Nga năm 2002; giải thơ Lục bát Báo Văn nghệ trẻ năm 2002; giải sáng tác kịch bản văn học phim truyện lịch sử Thăng Long, Hà Nội lần thứ nhất (2003-2004) với tác phẩm: “Ánh nến phủ Chiêu Văn”, (8 tập).

 

II. Thi phẩm lục bát

 

Con xin mượn tiếng chuông chùa

 

Mỗi lần trời gọi heo may
Nắng thu ngọt lá vàng bay kín đường
Con tìm một chút khói hương
Nhớ thương thắp vọng về phương cha nằm

Mất cha, trăng khuyết đêm rằm
Một tay mẹ, những nhọc nhằn ngày chiêm
Con không đỡ nổi lo phiền
Bóng người ngắn lại con biền biệt xa

Gạo buồn chẳng nở tháng ba
Trung thu trăng chẳng vỡ òa ngoài sân
Một đời nắng nẻ bàn chân
Một đời gieo đức gieo nhân làm giàu

Xác xao bộn chút cỏ nhàu
Gió lay trắng cả bờ lau cuối mùa
Con xin mượn tiếng chuông chùa
Gõ vào cõi lặng một mùa vắng cha.

                       

 

 

Tiếng xưa

(Kính tặng nghệ nhân Hà Thị Cầu)

 

Như là có tiếng thu tan

Ai đem gieo giữa thế gian điệu buồn

Xe lòng câu nhớ câu thương

Câu nào mẹ vịn dọc đường trần ai?

 

Giá quán cóc, lạnh bến chài

Ngày mòn “sẩm chợ” , đêm dài “thập ân”

Lời quê ngọt phách êm vần

Bao lần bật khóc, bao lần lặng im

 

Giữa mông lung những kiếm tìm

Con còn câu sẩm để tin ở đời

Rằng còn thương lắm mẹ ơi

Linh thiêng con mượn đất trời lặng nghe.

 

Lời ru bạch dương

 

Ở đây không một bóng tre

Trời buông trắng những đêm hè bạch dương

Rừng gối phố, cây rợp đường

Chập chờn tiếng quạ kêu sương lạc bầy

 

Ở đây vắng cánh cò gầy

Đêm không đủ lắng cho đầy lời ru

Mẹ neo bóng phía sông Thu

Như cây tre đứng cho dù bão giông

 

Như là đâu đó bên đồng

Tiếng con vạc vọng – mùa đông xứ người

Mẹ giờ lấy sách làm vui

Giữa đêm trăng những ngọt bùi nhớ quê.

(Maxcơva Hè – 2002)

Nguyễn Xuân Hải

 

 

 

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: