Thứ sáu, 27/12/2024,


Trong đôi mắt em có hai giọt nước... (05/09/2008) 

Hơn một năm qua, cuốn tự truyện “Khát vọng sống để yêu' đã được đông đảo bạn đọc gần xa đón nhận với bao tình cảm thân thương trìu mến. Hầu hết độc giả đều dành cho Nguyễn Hồng Công - tác giả và cũng là nhân vật chính trong cuốn sách - một sự cảm thông sâu sắc, khâm phục nghị lực phi thường của một cô gái, mà cuộc đời đã hàng chục năm gắn liền với bệnh viện, với những công cụ máy móc để lọc máu, chạy thận nhân tạo. Hình ảnh của Hồng Công đã rất quen thuộc với nhiều bạn trẻ không may mắn, với nụ cười lạc quan yêu đời, tưởng chừng như bất diệt...  

   

            Nhưng ít người biết rằng, gần đây sức khoẻ của Hồng Công đã giảm sút rất nhiều. Trên gương mặt đáng yêu ấy, vẫn thường trực những nụ cười, nhưng không còn tươi tắn như lúc trước, bệnh của em ngày càng nhiều hơn và nặng thêm, vì hệ thống miễn dịch của cơ thể đã như không còn tác dụng. Công phải uống thêm nhiều loại thuốc, có nghĩa là em phải thường xuyên đối phó với phản ứng của thuốc. Đôi lúc dị ứng thuốc làm cho Công mệt mỏi, đau đớn muốn khóc và cho dù vẫn ánh lên niềm lạc quan, nhưng những cơn đau đang thường xuyên hành hạ em...

Tôi có may mắn được gặp Hồng Công luôn, nên tình cảm chị em rất gần gũi. Có hôm, tôi đang ăn cơm, Hồng Công nhắn tin: “Chị ơi, em mệt quá'. Tôi lo lắng: “Thế chị đến với em nhé?”. Nhưng Hồng Công lại nhắn tin lại: “Chị ơi, chị không phải đến đâu, em lại cười rồi'. Vậy đấy, ngay cả lúc mệt mỏi nhất Hồng Công cũng muốn làm phiền ai, chỉ sợ ai đó phải vì mình mà lo lắng. Vi

Tuy luôn đau đớn và mệt mỏi là thế, nhưng Hồng Công vẫn muốn dành tình cảm cho những em bé bị bệnh hiểm nghèo. Công tâm sự với tôi: “Em muốn tổ chức một đêm Trung thu thật vui cho những em bé nghèo ở quê em, chỉ cần đơn sơ thôi nhưng vui là được, em sẽ dùng 200.000 đồng các chị cho em để mua quà cho các em ấy phá cỗ. Em sẽ mặc cái váy trắng làm chị Hằng Nga như trong truyện cổ tích, rồi múa hát cùng các em, chị thấy có được không?”

Tôi nghe những lời Hồng Công nói, gật đầu cười, mà nghẹn ngào.

Có lẽ, giữa chúng tôi có một sự đồng cảm đặc biệt, có phải vì thế chăng mà em luôn  thích đọc những câu thơ của tôi viết đã lâu: Hãy yêu đi khi ta còn có thể/ Vĩnh biệt rồi ta còn nói được chi.

Vâng, lẽ ra một cô gái khao khát sống để yêu thương như em phải được hưởng sự ưu ái của cuộc đời mới đúng. “Ông trời' đã không công bằng khi bắt em phải chịu một căn bệnh quái ác đến vậy.

 Tình cờ, tôi bắt gặp hình ảnh những nữ phạm nhân ở trại giam Z30D - Bình Thuận đang đọc cuốn “Khát vọng sống để yêu” cùng với vẻ mặt vô cùng hối hận. Tôi đoán rằng họ đang nghĩ: tại sao họ được sống khoẻ mạnh hơn Hồng Công rất nhiều mà  lại tự đánh mất cuộc sống hạnh phúc của chính mình vì lỗi lầm. Họ đang tiếc nuối giá trị của cuộc sống mà chính họ đã được hưởng trước khi phải bước chân vào cánh cổng trại giam. Có lẽ, sau khi đọc xong những trang sách của Hồng Công - những trang sách giản dị không có những ngôn từ màu mè mà chứa đựng bao điều khát khao thật ý nghĩa - những nữ phạm nhân kia sẽ biết nâng niu, trân trọng hạnh phúc được sống hoàn toàn khoẻ mạnh của chính mình để làm lại cuộc đời.

Gần đây, một nhóm blogger yêu Hà Nội với mong muốn làm một việc gì đó, góp một phần nhỏ bé cùng với gia đình và cộng đồng giúp Hồng Công có thêm một khoản tiền nho nhỏ để chữa bệnh và vượt lên số phận. Họ đã cùng nhau lên kế hoạch tổ chức tái bản và phát hành cuốn sách của em... Với mong muốn tinh thần của “Khát vọng sống để yêu' sẽ lan toả thêm, sẽ tiếp thêm nghị lực và niềm tin cho ai đó vượt lên khó khăn, rào cản xa xôi, để rồi những trái tim thêm gần gũi trái tim hơn.

Sẽ còn bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày nữa, Hồng Công vẫn có thể tươi cười với chúng ta? Không ai có thể biết trước được điều ấy, bởi gần đây, bác sĩ đã phát hiện trong ngực em đã hình thành những khối u nhỏ và chúng đang lớn dần lên... Mới hôm nay gặp em, tôi chợt nhận ra 'đôi mắt biết nói' của Công có hai giọt nước, không thể trong veo như như ngày nào...

Không, Hồng Công không hề khóc đâu. Em vẫn cười đó thôi. Bởi còn rất nhiều em nhỏ đang chờ em phát quà Trung thu này, chờ được nghe chị Công múa và hát nữa.

Những ngày này, Nguyễn Hồng Công đang dốn sức viết cuốn sách thứ hai, để tri ân với những độc giả của 'Khách vọng sống để yêu'. Một năm qua, Công còn làm rất nhiều thơ, những bài thơ ca ngợi cuộc sống đáng yêu, có rất nhiều tiếng cười và cả những giọt nước mắt âm thầm. 'Em rất muốn in một tập thơ để tặng cho người thân và bạn bè gần xa. Vì rất có thể, đó sẽ là những tập sách cuối cùng của em' - Công tâm sự với tôi như thế.

'Sống trên đời cần có một tấm lòng'. Ngay lúc này đây, bạn hãy cùng tôi làm một việc gì đó để giúp Nguyễn Hồng Công và để “Khát vọng sống để yêu' mãi mãi là niềm tin, là chỗ dựa cho những tâm hồn trong trẻo và những mảnh đời bất hạnh.

 

                                                                          Hà Nội, 6-9-2008

                                                                        Thuỷ Hướng Dương

                                                                        (ĐT: 0904009155)

 

 -------------------------------------

Chú thính ảnh trong bài:

- Nguyễn Hồng Công luôn 'Khát vọng sống để yêu'.

- Một lần đến thăm các em bé nhà nghèo ở Sơn Động (Bắc Giang).

 

 

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: