I. Vài nét về tác giả
Tên thật: Phi Thị Tuyết Ba
Sinh năm: 1946
Bút danh: Phi Tuyết Ba
Nơi sinh: Đồng Hới - Quảng Bình
Thể loại: thơ
Các tác phẩm:
Con lớn lên như thế nào (1988)
Lời tình yêu (1991)
Lỗi tại trái tim (1992)
Mimôza (1996)
Sóng thời gian
II. Thi phẩm lục bát
Như chàng thi sĩ đắm say
Cây thông ngâm vịnh xanh gầy lá thông
Cũng là tiếng sóng, lời giông
Cũng xao xác cũng đợi mong như mình
Gió là rượu, trăng là tình
Nắng, mưa ,…một chút ưu phiền con con
Thông còn đứng mãi trên non
Trao thân cho lá, gởi hồn cho trăng
Tôi đi tìm bạn tri âm
Lên non lặng đứng mong thầm hoa cây.
Chung ô
Trời đêm chợt đổ cơn mưa
Hình như… trời chỉ muốn đùa chút thôi
Đường quê đi chật hai người
Chưa thân mà dám đi đôi cũng liều!
Ai xui mưa ướt xiêu xiêu
Cái ô nghiêng nhẹ theo chiều giọt mưa
Mình về…mang nợ cái ô
Còn ta mắc nợ cơn mưa quê người.
Bên cửa sổ
Nhìn qua cửa sổ phòng anh
Mắt đen nhuộn lá…nên xanh dịu dàng
Mùa thu đã gửi gió sang
Lá xanh chưa muốn trở vàng, hỡi cây
Giá em đứng mãi cửa này
Để em đếm tháng, đếm ngày thu qua
Trời kia xanh mãi không già
Cây kia lá vẫn xanh mà…không thu…
Dưới kia thấp thoáng gương hồ
Nước xanh màu lá, gió đùa mặt gương
Giá mà hứng được giọt sương
Giá mà... viết được chữ THƯƠNG lên hồ!
Bình minh biển
Mặt trời như quả trứng hồng
Tươi non sinh tự trong lòng biển xanh
Mây vàng đỡ mặt trời lên
Gió thơm, sóng mát vỗ êm mấy bờ
Bình minh-đứa trẻ ngây thơ
Dạo chơi mặt biển, gót tơ rỡ ràng
Lung linh… biển bắc cầu vàng
Cho người bờ ấy bước sang bờ này
Riêng tôi đứng lặng làm cây
Uống bình minh biển đến... say lá cành…
Buồn
I
Nỗi buồn chỉ uống một mình
Trăng vàng đi vắng, người tình... nẻo xa
mắt buồn lệ chẳng ứa ra
Lấy đâu một chút lệ pha nỗi buồn?
II
Ai đưa ta trở lại vườn
Xui ta nếm lại nỗi buồn ngày xưa
Ngỡ là nên chát, nên chua
Ngờ đâu buồn ấy...
Lời thương
Lời thương chưa nói cùng anh
Hoá thành món của để dành dài lâu
Lời thương không nói cùng nhau
Đêm về nói với nông sâu lòng mình
Lời thương giấu kín vẫn xinh…
Lời trầm
Lời trầm chìm giữa bao lời
Lời trầm để hát cho người thức khuya
Ngọn đèn khi toả, khi nhoè
Lời trầm chỉ hát một bè dịu êm
Bút người gieo mực vào đêm
Cánh đồng trở giấc này thêm hạt vàng
Trán người nghiêng một vầng trăng
Mắt người thăm thẳm chứa ngàn đêm sâu
Lời trầm hát để thương nhau
Chẳng ru ngủ được mái đầu thức khuya.
Phi Tuyết Ba