Thứ bảy, 04/05/2024,


Đỗ Hải Yến trưởng thành hơn sau những 'Chơi vơi' (03/11/2009) 

“Tôi đã đi qua chơi vơi để đến với cuộc sống trưởng thành, nhiều trải nghiệm hơn' - nữ diễn viên chính trong bộ phim về vấn đề đồng tính nữ của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên chia sẻ.

 

* Hải Yến ngoài đời và nhân vật Duyên trong 'Chơi vơi' có khoảng cách xa về số phận. Một phụ nữ đã trải qua đổ vỡ của hôn nhân như chị đã hóa thân vào vai cô gái mới bước vào cuộc sống lứa đôi như thế nào?

 

- Tôi không bao giờ để cuộc sống và công việc lẫn lộn nhau. Tôi luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc cá nhân vì tôi tôn trọng công việc cũng như cảm xúc của mọi người xung quanh. Tôi chỉ làm việc khi công việc đó khiến tôi thực sự bị cuốn hút và tôi đến với nó bằng tất cả tinh thần của mình. Tôi như một con người khác khi hóa thân vào Duyên của Chơi vơi.

 

* Chị đã vượt qua cảm giác chơi vơi của cuộc sống riêng ra sao?

 

- Tôi nghĩ, 'chơi vơi' là cảm giác rất khó nói lên lời. Nó luôn nằm ẩn dấu đâu đó trong cảm xúc của mỗi người, như việc đứng giữa ngã ba đường mà không biết nên rẽ vào đâu. Tôi từng chơi vơi khi cuộc sống có nhiều thay đổi nhưng tôi đã luôn cố gắng đi qua nó với những chênh vênh mà hệ quả nó có thể mang lại, để đến với một cuộc sống trưởng thành và nhiều trải nghiệm hơn.

 

* Trong phim, chị vào vai một người phụ nữ phức tạp về nội tâm, vừa có mối tình trong sáng với chồng, vừa có sự vụng trộm cuồng nhiệt với Thổ lại có tình cảm đồng tính với Cầm. Chị biểu đạt những cảm xúc này thế nào?

 

- Tôi nghĩ chân thực nhất là để tình cảm và cảm xúc đến tự nhiên theo diễn biến của câu chuyện. Đối với Hải thì Duyên là người trưởng thành hơn, có cuộc sống bình yên nhưng buồn chán và không phải là cuộc sống vợ chồng như bình thường. Đến với Thổ, Duyên tìm được bản năng phụ nữ của mình nhưng luôn phải đấu tranh với chính bản thân. Tình cảm giữa Duyên và Cầm thì rất tinh tế, tưởng như mong manh nhưng lại quan trọng với cuộc sống của cả hai người. Nó là sự chia sẻ, thông hiểu và đồng cảm, không cần nói bằng lời. Nó vượt qua những tình cảm thông thường của con người.

 

* Đóng chung với chị là diễn viên người Pháp gốc Việt nổi tiếng Phạm Linh Đan. Chị nhận xét ra sao về người bạn diễn này?

 

- Tôi vui khi có dịp làm việc cùng chị Linh Đan trong bộ phim này. Chị là người rất dễ gần và tận tâm với công việc. Tôi thấy may mắn vì từ trước đến nay mình được làm việc với những người đam mê, có nghề và luôn dồn hết tâm huyết cho công việc. Chúng tôi đã rất mừng khi có điều kiện gặp lại nhau và cùng xem bộ phim của mình tại một nơi thật đặc biệt như Venice. Khi bộ phim kết thúc, tất cả khán giả đã đứng dậy và cùng vỗ tay rất lâu cổ vũ cho đoàn làm phim. Chúng tôi thực sự xúc động và không bao giờ quên cảm giác đó.

 

* Một Phượng mong manh e ấp, một Pao trong sáng ngây thơ, một Duyên quay cuồng trong dòng xoáy tình cảm. Chị biến hóa thế nào trong những vai diễn của mình?

 

- Mỗi bộ phim khai thác một đề tài, một câu chuyện khác nhau nên những nhân vật trong đó thường không giống nhau. Mong manh e ấp như Phương hay ngây thơ trong sáng của Pao, giờ là sự đa chiều của Duyên - mỗi nhân vật là một tính cách, tâm trạng khác nhau nhưng đều mạnh mẽ theo cách của mình. Trước đây, tôi có tham gia một khóa học về tâm lý ở Sydney và nghiên cứu về biểu hiện cảm xúc, ngôn ngữ cơ thể của nhiều loại nhân vật khác nhau. Tôi luôn đặt mình vào vai diễn, xây dựng lên một biểu đồ tình cảm sống động để mọi cảm xúc đều tự nhiên nhưng không vượt khỏi tầm kiểm soát của câu chuyện và phong cách đạo diễn đã định hình cho bộ phim của họ. Như trong Chơi vơi, Duyên như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt câu chuyện, nối các nhân vật với nhau. Đạo diễn Bùi Thạc Chuyên muốn một bộ phim sâu lắng bên trong nhưng thể hiện theo lối tự nhiên, mong manh, nhẹ nhàng và thật “chơi vơi”. Mọi diễn biến của câu chuyện đều từ từ và trầm lặng. Thật khó vì luôn ở giữa trạng thái mạnh mẽ hoặc mong manh, nhạt nhòa. Tôi luôn phải kìm nén và giữ thăng bằng để không vượt khỏi sợi dây cảm xúc từ đầu đến cuối phim. Điều quan trọng là tôi luôn quan sát, tập trung và có lòng tin vào những điều mình làm.

 

                  

                                          Đỗ Hải Yến tại Vernice

 

* Trong khi các diễn viên trẻ hiện nay quay cuồng trong việc chạy show, thì chị, ung dung và từ tốn với chỉ 5 vai diễn trong hành trang của mình nhưng tên tuổi đã vượt ra khỏi biên giới Việt Nam. Chị nghĩ thế nào về sự nhanh - chậm trong nghề diễn?

 

- Đã là diễn viên thì ai cũng muốn có thật nhiều vai diễn để thể hiện. Tôi cũng vậy nên tôi luôn cố gắng làm, đi theo những gì mà linh cảm của tôi cho là đúng và khi đó, tôi luôn hết mình với nó. Tôi nghĩ không có thành công nào tự nhiên đến và nếu muốn thành công với công việc nào đó thì phải quyết tâm đi với nó đến tận cùng. Ban đầu yếu tố may mắn luôn đóng vai trò quan trọng nhưng sau đó, sự tự lực của bản thân mới là yếu tố quyết định. Đi chậm mà chắc chắn và bền vững luôn là sự lựa chọn của tôi trong công việc.

 

* Khóa học vừa qua tại Mỹ mang đến cho chị sự bổ trợ nào trong nghề nghiệp?

 

- Trong cuộc sống cũng như trong công việc tôi luôn muốn mình hoàn thiện hơn nên khi sắp xếp được thời gian đi tham gia các khóa học là điều tôi thích thú. Tôi may mắn vì có nhiều cơ hội tham dự những khóa học khác nhau và ngay từ khi bước chân vào công việc này, tôi đã được làm việc với những người rất chuyên nghiệp, giỏi nghề, sống có tâm, cho tôi những lời khuyên cũng như hướng tôi đi đúng con đường mà mình đam mê. Điều đầu tiên khiến tôi tham gia những bộ phim là nó phải thực sự lôi cuốn và làm tôi thích thú. Tôi đã nhận được nhiều lời mời và nhiều kịch bản trong thời gian qua. Có một số dự án tôi thích nhưng không thu xếp được thời gian. Hy vọng là tôi sẽ sớm có “duyên” với một trong những kịch bản mà tôi đang đọc.

 

* Cuộc đời đặt con người trước những ngã rẽ. Chị nghĩ mình sẽ ra sao nếu vẫn tiếp tục con đường của một diễn viên múa và không được đạo diễn Phillip Noyce phát hiện?

 

- Tôi cho là không ai có thể hoạch định trước tương lai của mình. Hơn 7 năm học tập tại trường Múa Việt Nam là một yếu tố quan trọng giúp tôi đến với điện ảnh được nhiều thuận lợi. Tôi luôn tự tin với những chuyển động của mình trước máy quay. Tôi đến với điện ảnh hoàn toàn tình cờ với một vai phụ trong phim của đạo diễn Vinh Sơn khi 13 tuổi, thật không may là bộ phim vì một vài lý do đã không thể hoàn tất. Vài năm sau đó, điện ảnh kéo tôi lại với một vai rất phụ trong “Mùa hè chiều thẳng đứng” của Trần Anh Hùng. Phải sau bộ phim “Người Mỹ trầm lặng” của Phillip Noyce, tôi mới nghĩ rằng đây là một công việc khó nhọc nhưng cũng đầy hứng thú và tôi đã thực sự bị quyến rũ. Tôi luôn biết ơn đạo diễn Phillip Noyce vì đã mở cho tôi một con đường mới và luôn giúp tôi tự tin vững bước trên con đường với nhiều cuộc phiêu lưu tuyệt vời này.

 

Ngọc Trần thực hiện
(Nguồn: VnExpress)

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: