1.VÀI NET VỀ TÁC GIẢ
Tác giả Phong Linh cg, tên thật Lê Thị Như Hằng sinh ngày Ngày 15 tháng 11 năm 1981 tại An Khang - Yên Sơn-Tuyên Quang
Hiện sống và làm việc tại
Email: chuonggio_1981@yahoo.com
Điên Thoại: 89112345596.
2. TÁC PHẨM
Chùm thơ lục bát
XA DẤU YÊU ...
Trái tim yêu dấu còn đây
Mà anh đã bỏ theo mây ngút ngàn
Tình đời còn đượm chứa chan
Gửi nhờ cơn gió mơ màng mang đi
Khóc anh ngày tháng nhoè mi
Mất anh là hết còn gì để yêu
Hôm nay em đứng giữa chiều
Vắng anh lòng tựa cánh diều ... chơi vơi ...
BAO GIỜ ...
Bao giờ hết gió mùa đông,
Bao giờ em mới lấy chồng anh ơi!
Bao giờ hết nước trên trời,
Cho em khỏi bạc phận đời trắng đen?
Bao giờ nỗi nhớ thành quen?
Nỗi đau hằn vết để quên tháng ngày
Bao giờ khóe mắt ngừng cay?
Để em khỏi khóc những ngày không anh ....
THU TƯƠNG TƯ
Mùa thu lá trút đổi mầu
Lòng em cũng đổi sầu lòng tương tư
Lá nào cũng rớt vào thu ...
Kiếp nào cũng vương tương tư ... vì tình.
DIU LẮNG NIỀM ĐAU
Xương rồng mãnh liệt bao nhiêu ...
Như em chịu được bao điều đắng, đau
Hoa khoe, tấc dạ đơm sầu
Lòng đau em cũng trỗi màu đong đưa
Mất rồi từ một thoáng xưa
Biết bao cho đủ, cho vừa ... niềm đau ...
Mong cho ngày tháng trôi mau
Lắng vơi nỗi nhớ, niềm đau ... tâm hồn.
GIỜ ĐÂY
Giờ đây khoảng trống hoang sơ
Nửa mơ, nửa nhớ, nửa khờ về đâu?
Giờ đây hồn thoáng vương sầu
Vì tình lỡ bước quay đầu bỏ đi ...
Giờ đây hoen úa bờ mi
Chạy trên má thắm còn gì đợi mong
Xa thương ... để lại cõi lòng
Câu yêu, câu kính, xoay vòng bừng sôi
LÒNG MÌNH LẺ LOI
Lòng buồn nương tựa gió mây
Lòng sầu vì lỡ đong đầy tình anh
Lòng vương chút nhớ mong manh
Đau lòng để lại hồn lành tái tê
Lòng rơi vơi bớt đê mê
Lòng thương chỉ đứng bên lề ngó sang
Lòng đau nay trót đa mang
Anh đâu để ngỏ lỡ làng tình em?
Còn đâu những lúc lòng êm
Để mơ hạnh phúc những đêm ân tình?
Lòng nay bỗng chốc bất bình
Ngoảnh đi, ngoảnh lại ... chỉ mình lẻ loi.
CON THÁC NHỚ
Nhớ như con thác đầu nguồn
Trút như đang đổ, đang tuôn xuống đời
Nhớ ai hết đứng rồi ngồi
Như con thác mãi ở nơi đầu nguồn
Nỗi nhớ ồ ạt chợt tuôn
Cuốn đi thơ mộng hồn nhiên, tươi cười
Bao giờ nỗi nhớ mới vơi
Cho con thác lớn ... cạn nơi đầu nguồn.
XIN MẸ ĐỪNG BUỒN
Xin đừng buồn nữa mẹ ơi!
Vì con còn ở một nơi xa nhà
Bao năm con vẫn xứ xa
Để mẹ đơn chiếc, để nhà trống không ...
Đông về mẹ có lạnh không?
Hai mùa cày cấy cánh đồng hoang sơ
Con thường thấy mẹ trong mơ
Đang nơi quê mẹ đợi chờ bên hiên
Tuổi già lúc nhớ lúc quên
Bao năm cơ cực ruộng vườn dầm mưa
Mẹ còn thuở đó xa xưa
Con nay đã lớn thời xưa xứ người
Con luôn muốn mẹ mỉm cười
Giấu bao nhung nhớ đã mười năm nay
Tuổi già đã đến nào hay
Màu đen mái tóc đã thay trắng rồi
Gian nan cực khổ trọn đời
Cho con thơ được thành người, lớn khôn
Con chưa trả được nghĩa ơn
Hẹn mẹ con sẽ đền ơn một ngày
Nhớ mẹ đôi mắt nhoè cay
Xin mẹ đừng khóc những ngày xa con ...
Phong Linh cg
tran thu thuy - nhocbuon_tq@yahoo.com - 01885060192 - tuyen quang
(Ngày 13/11/2010 05:45:19 PM)
em cũng ở cùng quê chị . thật sự thơ của chị rất hay . em đọc mà cảm động lắm . lúc nào chị về tuyên quang thì liên lạc với em nhé . nhà dì em cũng ở gần nhà chị đó , dì em là quân thuận ở xóm an phúc quê hương của chị đó ...
Phạm Thanh Cải - phamthanhcai@gmail.com - 01696306682 - Chợ Mơ - Hai Bà Trưng - Hà Nội
(Ngày 3/07/2010 08:59:46 AM)
Chúc mừng Phong Linh Xa xôi từ đất nước Nga
kimThanh - kimthanhsgd@yahoo.com - -
(Ngày 9/05/2010 01:31:20 PM)
Gởi Phong Linh
Cô có 1 người bạn cũng đang chiến đấu với căn bệnh như của PL ,Cô ấy cũng rất can đảm . Hãy cố gắng lên Phong Linh nhé. Chúng tôi luôn ở bên em. và muốn đọc thơ của em .Thơ của em tuyệt vời lắm .
Nguyễn Hữu Thịnh - nguyenhuuthinhtt@yahoo.com.vn - - cẩm hưng /cẩm giàng /hải dương
(Ngày 20/02/2010 08:58:29 PM)
• Phong Linh ơi tôi xem thơ của bạn thấy dồi dào xúc cảm lắm và lắng sâu chút gì… trong trẻo, mà đầy tính nhân văn của con người giữa cuộc đời nghiệt ngã này! Đến giờ Thịnh mới biết bạn măc bệnh nặng, xin lỗi bạn nhé, Thịnh thật là vô tâm qua mấy lần bạn gửi mail thăm Thịnh mà Thịnh chả nhận ra! Trời ơi! Thịnh thật vô tâm quá! Xin lỗi Phong Linh ngàn lần… tôi cầu mong cho bạn mau lành bệnh PL ạ! Chúc bạn khỏe mạnh để vượt qua thử thách cuộc đời và tìm thấy hạnh phúc. N.H. T • PL ơi! THịnh xin nối tiếp bài "BAO GIỜ" của bạn nha! Em ơi! tình đã mong manh Níu chi một sợi chỉ mành, cho cam!... Tình ta trong cõi tâm, can Mùa đông băng tuyết có tan "bao giơ"!?
Phong Linh cg - chuonggio_1981@yahoo.com - 0276283077 - An Khang - Yen Son - Tuyen Quang
(Ngày 15/02/2010 04:01:04 PM)
TIẾNG CHUÔNG NGÂN... SAU LỜI ANH NÓI _
Xin chào anh Dạt Ma, cám ơn anh về bài hát nha, nhưng nói trước rằng em không biết hát đâu, nhưng cũng có thể tiếng chuông cũng sẽ ngân lên đó, ngời ta bảo hát hay không bằng hay hát mà , đúng không anh Đạt Ma? Đạt ơi! Những lời trích dẫn ở trên em xin lỗi, em không nhớ là mình đã viết chúng ở đâu, khi nào, bởi trí nhớ của em bây giờ đang bắt đầu giảm sút, đôi lúc em muốn nhớ ra một điều gì đó thật khó, và phải mất cả thời gian, có phải từ truyện CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG em viết trước khi em nằm viện phẫu thuật không? Để em tìm lại câu truyện đó xem nào, đợi em nhé! À em nhớ rồi, hình như là thư em đã gửi cho lucbat.com đúng không Đạt IU? Híc!!! "Cuộc sống này, thời gian này, được sống mỗi ngày, từng phút, từng giây đã là hạnh phúc. Lord Byron cho rằng: Để biết niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai thứ đó. Liệu điều giản dị đó có đúng không Phong Linh? (Tiếng chuông ngân thuở sơ đầu Vọng theo năm tháng đi đâu vẫn còn. PL ) Em cũng không biết là đúng hay không nữa, nhưng ý nghĩa cuộc sống này giờ đây rất quan trọng đối với chính bản thân em. Đôi khi con người ta sợ từng phút, từng giây, từng ngày mình đang sống anh ạ! Em thì cuộc sống sức khoẻ là tất cả, giá như em đừng mang bệnh như bây giờ, hoặc... giá như em đừng có tồn tại anh nhỉ, như vậy em sẽ không biết đau, không biết tới bất cứ thứ gì đang tồn tại, để một ngày kia em rời xa mất đi em sẽ không phải nuối tiếc, và hiện tại không phải rơi bao nhiêu giọt lệ. Hay ít ra em vẫn còn đang sống, giá như em có thể nhớ hết được mọi thứ em đã làm, nhớ được những lời anh đã nói chỉ cần đọc một lần chứ không phải là 10 hay 20 lần như bây giờ. Hay nếu có quên thì quên hết những niềm đau chứ đừng quên đi niềm vui và hạnh phúc. Những kỷ niệm, mà đôi khi chợt thốt không biết mình là ai... Những nỗi đau thật đáng sợ, chúng cứ ngự lại rày vò ray rứt mãi trong em, mặc dù trí nhớ của em không còn được tốt vậy mà chúng cứ bám ngự mãi không chịu ra đi. Em sống như một cái xác biết nói, hồn thì nửa bay, nửa đậu, cứ chơi vơi như đang lạc vào cõi vô thường nào đó. Mà anh đã đọc truyện CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG CỦA EM CHƯA? Em gủi vào đây cho anh đọc luôn nhé Chúc anh một năm mới cùng toàn thể gia đình AN KHANG THỊNH VƯỢNG, PHÚC LỘC ĐẦY NHÀ. Thân ái Phong Linh cg Em đã gủi vào cả mail cho anh đọc rồi đó, như vậy không sợ thất lạc anh à!... hic CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG Tôi vẫn thường nghe bà nội tôi nói, khi tôi nói với bà : Lớn lên con ước muốn được làm cô giáo dạy văn hay sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang thật giỏi, làm việc thật tốt để cho nội tự hào về con. Lúc đó bà nội của tôi đang bị bệnh ( ốm ) vì tuổi già. Nội xoa đầu tôi và nói: Khi ta còn trẻ và mạnh khoẻ ta ước muốn nhiều thứ lắm, thậm chí ước muốn cả những thứ thật xa hoa cao cả, ước muốn thì như cánh diều con à! Nếu ta biết cách, cánh diều sẽ bay cao, bay xa, còn nếu ta không biết cách thì cánh diều đó chẳng thể nào bay được. Khi nào con thực sự lớn khôn con sẽ hiểu những gì bà vừa nói, bà chỉ mong sao con lớn khôn và khoẻ mạnh. Thực sự ước muốn thì nhiều, nhiều hoài bão lắm, còn như bà nội bây giờ bà nội chỉ ước có sức khoẻ, được sống để nhìn con lớn trưởng thành và làm cô giáo như thế nào... Bà nội tôi mất một tuần sau đó. Lúc nội mất, chỉ có mình tôi đang ngồi bên bà nội, nội nói thèm ăn một miếng trầu không, sau đó bà nội đi xa thật xa mà không thể nào trở về bên tôi nữa. Lúc đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được những gì mà bà nội đã nói với tôi. Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu hết câu nói ấy của nội. Quả thật khi ta sống và tồn tại, ai cũng có những ước mơ hoài bão thật lớn lao, cao cả... Nhưng khi đứng giữa sự sống và tử thần ( cái chết ) lúc đó người ta sẽ hình dung "ví như người liệt không có đôi chân sẽ hình dung ra mình có thể chạy nhảy, ước muốn mình sẽ có thể tự đi lại trên đôi chân của mình như bao người... " vì vậy người ta sẽ hình dung sẽ ước ngay đến sự sống, giống như đang nằm ở nhà thương điều tôi ước muốn đầu tiên sẽ là sức khoẻ và ước trên đôi mắt long lanh, hồn nhiên của em gái Linh Phương không ngấn những giọt lệ to tròn. Tôi biết đôi khi em dấu đi giọt nước mắt vừa rơi vội, rơi rất vội vã lăn nhanh " vội như một người hành khất sau bao ngày đi xa muốn trở về nhà thật nhanh... " Em gái Linh Phương là người gần gũi và cũng là người hiểu tôi nhất, em rất thuơng tôi trong những năm tháng tôi tha hương xứ lạ, gian truân, em an ủi chia sẻ bao vui buồn thăng trầm trong cuộc sống, em là người mang đến cho tôi những nụ cười, cũng như một công việc tốt trong công ty của ba em. Hiện tại tôi chỉ ước muốn một điều mình có sức khoẻ để có thể trở về nhà, đi làm việc trở lại và một ước muốn, một điều thật đơn giản là có thể cười đùa cùng em gái và bé JenLy Hoán Vân. Điều đó thật giản đơn mà giờ này tôi cũng không thể nào có được " Khi ta khoẻ mạnh ta có thật nhiều ước mơ, ước mơ mình có thể làm được nhiều thứ, nhưng khi đứng trước bệnh tật ta chỉ có điều duy nhất đó là ước mình có sưc khoẻ, bởi: có sức khoẻ là sẽ có tất cả, sức khoẻ làm ra tất cả, và sức khoẻ cũng lấy đi tất cả... " Sao tự dưng tôi thấy ghét thời gian quá, và nối tiếc những ngày đã đi, tôi chưa tìm được gì cho riêng mình, có chăng chỉ là những ước mơ thật xa xôi, tôi chưa tìm được hạnh phúc cho đời mình, hạnh phúc thật xa vời trong cuộc sống của tôi... o0o ... Giờ đây nằm cận kề ngày phẫu thuật, tôi thấy mình giống như một chiếc lá trong mùa thu vàng. Một chiếc lá cuối cùng sắp rời cành trong những ngày thu cuối sắp tàn. Lá rời cành sau đó một thời gian sẽ mọc ra lớp lá khác để một ngày kia sẽ lại rời cành trong khoảng lặng. " Tôi ví mình như chiếc lá, lá rời cành thì có lá khác còn tôi mất đi có thể nào tôi trở lại nữa không?... " Một con người trong đời tồn tại, có sinh, có tử, phải có một sự sống ra đi để lại có một sự trào đời đó là quy luật tự nhiên trong đời sống, giống như nước mắt thì chảy xuôi, một quy luật tự nhiên. Tôi hình dung ra mình như một chiếc lá cuối cùng trong mùa thu sắp tàn, chỉ cần một cơn gió thổi qua tôi có thể rời cành. Tôi đã được nghe một câu chuyện cũng về một chiếc lá cuối cùng : Có một em bé nhà nghèo bị bệnh ở cạnh nhà một người họa sĩ. Vì bệnh tật cô bé sống rất bi quan. Giường em nằm cạnh một khung cửa sổ nhìn ra một thân cây. Em bị bệnh từ mùa hè, đến mùa thu, trong mùa thu em nhìn từng chiếc lá thu vàng rơi trong gió nhẹ nhàng, lặng lẽ, em thấy vui khi nhìn từng chiếc lá rơi, nhưng đến một ngày kia chỉ còn trên cây một chiếc lá cuối cùng còn sót lại. Em bé nghĩ, em cũng giống như chiếc lá xanh tốt, vậy mà một ngày nó cũng vàng úa rồi rụng đi, em vẫn nhìn chiếc lá cuối cùng ấy vào mỗi buổi sáng, và đếm từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày.... một chiếc lá mỏng manh, vô hồn trong gió, giống như em gần như vô hồn trong cuộc sống... Em nghĩ nếu như chiếc lá kia rụng chắc lúc đó em cũng sẽ chết, em nói điều đó và người họa sĩ ở kế bên đã nghe thấy lời thốt ra của em bé bị bệnh, thế rồi người họa sĩ đã vẽ một chiếc lá giống như chiếc lá thật và gắn lên cành thay cho chiếc lá còn sót lại khi chiếc lá cuối cùng ấy đã rụng trong một đêm mưa to, gió lớn. Em vẫn nhìn chiếc lá với niềm hy vọng mỏng manh, đếm thời gian cho chiếc lá cuối cùng từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Niềm hy vọng mỏng manh về chiếc lá được đốt lên khi đẽ hết mùa thu mà chiếc lá vẫn trên cành kể cả trong những ngày đầu mùa đông giá rét. Rồi em lạc quan và vượt qua bệnh tật, khoẻ mạnh trở lại, giống như ý nghĩ của em về chiếc lá không rời cành cho dù dưới mưa to, gió lớn, dưới mùa đông giá lạnh... Em nghĩ chiếc lá mỏng manh còn vững vàng đứng trước những cơn gió, nên em thấy mình mạnh mẽ... Mặc dù sau đó em biết chiếc lá đó chỉ là một chiếc lá giả, em vẫn vững tin... Tôi cũng hay hy vọng vào những phép nhiệm mầu lắm. Nếu thế gian tỏa sáng đó là phép nhiệm mầu đang có và tồn tại trên thế gian. Còn nếu trong tim có phép nhiệm mầu đó là tình yêu. Và người đang thương yêu tôi, tôi ví anh như phép nhiệm mầu của tôi, bởi có tình yêu, ý nghĩ, nỗi nhớ về anh làm tôi cảm thấy mình vui, hạnh phúc... Tình yêu của một người con trai nơi quê nhà gửi tôi nơi viễn xứ, hy vọng phép nhiệm mầu tình yêu ấy sẽ giúp tôi đừng như chiếc lá sẽ rời cành... Ước phép nhiệm mầu không những có trong tim, mà còn có cả trên thế gian để tôi ước muốn được khoẻ mạnh, giống như ước muốn của bà nội tôi ngày nào mà giờ đây tôi mới hiểu. Tôi uớc muốn được khoẻ mạnh để được trở về nhà gần gũi bên bao người thân như ngày nào để được cười vui, hạnh phúc. Tôi mong chiếc lá cuối cùng trong tôi đừng rời lìa cành. Cho dù thế gian có hàng vạn, hàng triệu triệu chiếc lá vẫn rụng trong mùa thu vàng thay lá... Chiếc lá cuối cùng Em như chiếc lá vàng Cuối mùa thu thay áo Giữa khung trời xứ lạ Nhìn từng lá bay xa ! Em như là chiếc lá Xót lại ở trên cành Một ước muốn mong manh Mong sao đừng gặp gió... Em đang nằm ở đó Nghĩ về điều rất xa Ví mình như chiếc lá Một chiếc lá cuối cùng. Hai khoé mắt lệ dưng Chảy dài theo ý nghĩ Bao điều ước giản dị Bên người thân... tan đi. Như Hằng ( Kiếp con người giống như những ngọn nến. Có ngọn cháy sáng, có ngọn lập loè, có ngọn le lói và có ngọn âm ỉ cháy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến, có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Nếu nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp con người tắt rồi có thể nào đốt lại được đâu. Người ta vẫn nói chết là hết. Có đôi lúc tôi thấy cuộc đời này nhàm chán, không ý nghĩ gì, tôi bất cần sự sống, chán sống, nhưng lúc này đây tôi lại thấy trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống này hơn bao giờ hết bởi gần tôi lúc này có Linh Phương có bé by Jenly Hoán Vân mà quan trọng nhất là có một người tôi yêu và yêu tôi đang đợi tôi ở quê nhà, đợi tôi trở về bên họ. Tôi ước muốn được sống và sống thật sự có ý nghĩ, để khi có cơn gió đến tôi sẽ là một ngọn nến dù tắt nhưng nó lại cháy mãi bên những người tôi yêu thương. Tôi sẽ vững tâm dù tôi có là một chiếc lá vàng úa cuối cùng đang đứng trước cơn gió đến, tôi vẫn vững vàng dù có lìa cành rớt xuống.... Tôi vẫn là tôi, người mất đi, lá rời cành nhưng vẫn còn đâu đó dư âm của một cuộc đời đã tồn tại. Mãi mãi tôi như chiếc lá cuối cùng còn sót lại. Phong Linh cg 19/07/2009
Lãng Tử Đạt Ma - ghetlucbat@gmail.com - - HN
(Ngày 11/02/2010 10:18:05 AM)
CHUÔNG BUÔNG GIÓ... “Tình cờ cọ mi vào chiều Saint Petrersburg Dòng Neva xước anh bằng nước mắt” “Mỗi người có một giấc mơ, khi khoẻ mạnh người ta ước mơ nhiều thứ lắm, còn khi ốm đau, người ta lại cầu có sức khoẻ và khi con người ta mất đi, mất đi là hết. Trong cuộc sống có những nỗi đau mất mát làm ta đau, đau suốt cả chặng đường, chẳng bao giờ nguôi ngoai... Tôi mới học làm thơ từ khi, trong cuộc sống này, một ngày tôi nhận ra rằng tất cả không thể nào đẹp như gấm hoa... không thể nào hiện hữu điều gì vĩnh hằng, vĩnh cửu hết. Tôi đã đọc ở đâu đó: Kiếp con người giống như những ngọn nến. Có ngọn cháy sáng, có ngọn lập lòe, có ngọn le lói và có những ngọn âm ỉ cháy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến, có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Nến tắt có thể đốt lại, nhưng kiếp người, tắt rồi có thể đốt lại không? Tôi rất thích Xương Rồng, một loại cây có thể sống ở bất cứ đâu, ngoài sa mạc, nắng, gió, mưa... Cả những vùng khắc nghiệt... Tôi nghĩ mình cũng gần như loại cây này...”. (Chuông gió) Cuộc sống này, thời gian này, được sống mỗi ngày, từng phút, từng giây đã là hạnh phúc. Lord Byron cho rằng: Để biết niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai thứ đó. Liệu điều giản dị đó có đúng không Phong Linh? Tiếng chuông ngân thuở sơ đầu Vọng theo năm tháng đi đâu vẫn còn THỜI GIAN MANG TÊN HẰNG Hát cho chuonggio nghe Em nũng điện thoại di động Đau A luôn chờ đợi Thời gian Muốn đớp lấy ngày 14 tháng 2 E về kịp không? Kim đồng hồ Hà Nội Toả nhiệt Cong Thập giá phước lành Yêu như chết Mặc tuyết Tình cờ cọ mi vào chiều Saint Petrersburg Dòng Neva xước anh bằng nước mắt Môi tình nhân khoả sóng Thanh thản nỗi buồn thánh Với anh bây giờ Thời gian mang tên Hằng! Hà Nội, 09/02/2010 Lãng Tử Đạt Ma
Trần Bạch Long - bachlong29@gmail.com - 01272689496 - Hà Nội
(Ngày 14/09/2009 06:31:23 AM)
Bao giờ hết gió mùa đông/ Bao giờ em mới lấy chồng anh ơi là câu thơ khắc khoải, như được chắt ra từ nỗi nhớ, sự chờ đợi tuyệt vọng?
Phong Linh - chuonggio_1981@yahoo.com - 0276.27283077 - Đội 6 An Phúc _An Khang _Yên Sơn _Tuyên Quang
(Ngày 14/09/2009 06:20:49 AM)
Huynh ơi! Đây là nóng bừng sôi trong người (nỗi nhớ nóng ran) đâu phải là nước sôi đâu mà huynh sợ bị bỏng, mà đối với những thứ tình tương tư thì có sôi hay bị bỏng vì sôi một chút đâu có sao ạ! Phải không nào? Huynh cứ thử sờ vào nỗi nhớ của em xem có bị bỏng không nha. Em còn nhớ nhà thơ Nguyễn Bính thì phải, ông nói về tình tương tư: "Nắng mưa là bệnh của trời/ Tuơng tư là bệnh của tôi yêu nàng" * Cám ơn huynh đã viếng thăm những ý thơ của em... Mong gặp lại huynh nha!... hì
Đạt Ma - ghetlucbat@gmail.com - -
(Ngày 11/09/2009 05:44:42 PM)
"Xa thương... để lại cõi lòng/ Câu yêu, câu kính, xoay vòng bừng sôi" (Bài Giờ đây), cặp 6 - 8 này rất độc. Vì xa nên yêu, vì thương nên kính. Sờ vào nỗi nhớ đang bừng sôi ấy e rằng bị bỏng như chơi.
Đinh Tam Lệ - onggiahangga@gmail.com - 0912462009 - Hoàn Kiếm - Hà Nội
(Ngày 11/09/2009 05:46:29 AM)
Dịu lắng niềm đau có câu: "Hoa khoe, tấc dạ đơm sầu/ Lòng đau em cũng trỗi màu đong đưa" thật hay. Đơm sầu, lòng đau trỗi màu, nối nối tiếp tiếp hình ảnh quá khứ đã mất "từ một thoáng xưa".
Lê Thị Như Hằng - chuonggio_1981@yahoo.com - 0276.27283077 - Đội 6 An Phúc _ An khang _ Yên Sơn _ Tuyên Quang
(Ngày 10/09/2009 06:19:41 AM)
*Vâng, đôi khi khoảng trống vẫn chỉ là một khoảng trống mà thôi, hư vô, hư thực, mờ ảo... Đôi lúc khoảng trống không có thật, còn khoảng trống trong lòng thì chỉ có rỗng không, không mầu, đơn điệu... *Cám ơn một câu nói mà Phong Linh thấy rất thích: Khoảng trống vẫn cứ là khoảng trống thôi.
Lê Nhật Linh - tocdaihanoi@gmail.com - - HanoiAms
(Ngày 8/09/2009 06:26:20 AM)
Thích nhất là bài Giờ đây. Giờ đây nhưng lại toàn quá khứ. 4 câu thơ: "Giờ đây hoen úa bờ mi/ Chạy trên má thắm còn gì đợi mong!/ Xa thương... để lại cõi lòng/ Câu yêu, câu kính, xoay vòng bừng sôi" nghe đắng lòng vô cùng. Khoảng trống vẫn cứ là khoảng trống thôi, đúng không?
Phong Linh * - chuonggio_1981 _ - 0276.27283077 - An Khang _ Yen Son_ Tuyen Quang .
(Ngày 8/09/2009 06:14:35 AM)
Cam on tat ca thi huu da vao doc chum tho luc bat cua Phong Linh .
Đạt Ma - ghetlucbat@gmail.com - 093 444 2727 -
(Ngày 6/09/2009 08:01:59 PM)
Hỏi tên rằng Như Thị Lê Hằng đêm mộng mị nhà quê giật mình Niềm đau dịu lắng Phong Linh Bừng sôi con thác nhớ tình… mù xa! (Dịu lắng niềm đau, Con thác nhớ, bừng sôi là chữ của Phong Linh – Lê Thị Như Hằng)
Nguyễn Tiến Bình - tienbinh_nguyen@yahoo.com.vn - 01686711077 - 102A,Phố Chợ Khâm Thiên , Hà Nội
(Ngày 6/09/2009 04:35:38 PM)
Chùm thơ của Phong Linh đều hay - hay ở câu từ và tứ. Sống ở Nga mà xem ra chất Việt vẫn đậm đà trong tâm hồn tươi non, trào sóng, sống động, nội tâm mạnh mẽ, qua những vần thơ gọn ghẽ, đẹp đẽ, tài hoa . Người đọc được hưởng món quà quí .
Dương Phương Toại - duongphuongtoai@gmail.com - 0982 367 982 - camphuong.blogtiengviet.net
(Ngày 4/09/2009 08:56:02 AM)
Một chùm thơ lucbat mới của một tâm hồn thơ trẻ, nhưng đằm hương vị, bản sắc của thơ truyền thống. Mừng lắm thay khi ở nơi xa trong cuộc sống kiếm tìm ốn ã, sôi động đến chóng mặt, Phong Linh vẫn dành thời gian, cảm xúc cho thơ lucbat. Chùm thơ thực sự LAY ĐỘNG bởi những day dứt, khát vọng trong mỗi bài. Những câu hay: "Khóc anh ngày tháng nhoè mi Mất anh là hết còn gì để yêu Hôm nay em đứng giữa chiều Vắng anh lòng tựa cánh diều... chơi vơi... " -"Xương rồng mãnh liệt bao nhiêu... Như em chịu được bao điều đắng, đau" -"Lá nào cũng rớt vào thu... Kiếp nào cũng vướng tương tư... vì tình." Chúc bạn là trang lứa mới thành đạt của lucbat.com!
|