1.Vài nét về tác giả:
Bút danh: Xuân Trà
Tên thật: Lê thị Tuyết Vân , Sinh ngày 20-1-1952
Quê quán: Quảng Ngãi
Thường trú: số 23/1/8 - đ 27- P.Hiệp Bình Chánh- Q.Thủ Đức- TP Hồ Chí Minh
Đã xuất bản:
Tập thơ “Cõi riêng” (NXB Văn học, 2012)
Tập thơ “Thầm thì vần thi” (NXB HNV, 2013)
Tập thơ “Vệt nắng vẫy chiều” (NXB HNV, 2016)
Hiên là phó chủ nhiệm CLB Tiếng thơ Gia Định, Quận Bình Thạnh
2 Lục Bát tự chọn:
VIẾT Ở NGÃ BA ĐỒNG LỘC
Mây xanh xỏa tóc lưng trời
Lược gương
vẫn đợi
một thời thanh xuân.
Nhang thơm mười nén khấn thầm
Nắng reo khúc khích phía ngầm xe qua!
THĂM MẸ BƯNG BIỀN
Con về thăm mẹ bưng biền
Rưng rưng sóng nước sông Tiền đò đưa
Cầm tay, mẹ nhớ ngày xưa
Mấy mươi năm ngỡ như vừa hôm qua
Ướt đôi mắt mẹ mưa nhòa
Cứ thương mấy đứa quê xa phía ngoài
Đứa bị thương, đứa sốt hoài
Náu hầm bí mật đông đoài đói ăn
Thuở còn núi cách, sông ngăn
Đấu tranh chìm nổi, khó khăn nhiều bề
Giờ yên, trông mấy đứa về
Cứ về với mẹ, đừng chê mẹ nghèo
Ngày xưa sông rạch óc eo
Lúa khoai, giặc giã chống chèo mẹ lo
Qua sông nay chẳng vướng đò
Ấp trên, xóm dưới đói no nghĩa nghì
Xa gần về với mẹ đi
Nghe kênh rạch chuyện rầm rì mẹ vui
Vòng tay ôm mẹ ngùi ngùi
Vai hoàng hôn lệch thơm bùi khói nhang!
NHỮNG ĐÊM ĐỌC SÁCH CÙNG ANH
Đêm nằm bên sách nghẹn ngào
Lời anh như vẫn rót vào tim em
Em cầm từng cuốn sách lên
Chạm tay anh ấm áp trên trang bìa
Anh khôn thiêng ở chốn kia
Có nghe em khấn sẻ chia nỗi niềm?
Giở từng trang sách mỗi đêm
Ngỡ anh vẫn ở bên em nồng nàn
Dẫu người cách biệt dương gian
Giấu mình vào sách sẻ san nỗi đời
Thay anh thủ thỉ đôi lời
Cho em bớt thấy đơn côi đêm về!
TẢO MỘ CHỒNG
Thân yêu tặng chị NTT
Thanh minh về tảo mộ chồng
Lúa chiêm bạc lá, đất đồng bạc phai
Anh đi biển rộng sông dài
Em giang chân trụ gánh hai phận đời
Đường trơn mưa quất tơi bời
Một mình lầm lũi giữa trời bão giông
Đầy vơi em tảo mộ chồng
Rửa trôi cho sạch nỗi lòng cô đơn
Chà cho bong hết nguồn cơn
Tìm không được chút giận hờn ngày xưa...
Một đời đi sớm về trưa
Dắt con đội nắng hứng mưa thành người
Khói hương buộc chặt xuân thời
Chỉ mong anh được ngậm cười cõi tiên
Nhìn theo bàng bạc tro tiền
Đốt tình em thả phía miền tàn xuân!
SUY NGẪM
Cùng trong một cõi vô thường
Sao ta không thể nhịn nhường cho nhau?
Lửa kia ai đổ thêm dầu
Kiếp người vốn đã khổ đau tận cùng!
Bàn chân bước giữa mông lung
Cộng đồng một mái nhà chung mỏng dày
Phận người ai biết rủi may
Ống quần cao thấp tỉnh say giữa trời
Trải bao đắng ngọt khóc cười
Người ơi, người hãy yêu người, vị tha.
Bầu trời tròn một mái nhà
Thương nhau sông biển gần xa yên bình.
CÓ GÌ ĐÂU
Có gì đâu một áng chiều
Một tin nhắn
với
bao điều... bâng quơ!
Có gì đâu một tứ thơ
Một lần gặp
cũng
bất ngờ... xôn xao!
MẮT CƯỜI
Giận hờn mắt chị vẫn cười
Lúng la lúng liếng cho người đắm say
Mắt cười giấu những đắng cay
Giấu đời nước mắt trả vay nợ tình
Ai khen trúc mọc đầu đình
Chị cười mình chị biết mình chị thôi
Phận người xanh lá, bạc vôi
Lục bình quen nước mà trôi xuôi dòng
Mắt cười lệ ứa khóe trong
Mà sao nhìn cứ mơ mòng đẩu đâu
Mắt cười che nỗi nông sâu
Để thiên hạ phải lòng nhau đấy mà.
Xuân Trà