I. Vài nét về tác giả
- Tác giả: Hàm Sơn
- Tên thật là: Lưu Thiện Vương
- Sinh ngày 21 - 08 - 1985
- Quê quán: làng Bái Thủy, xã Định Liên, huyện Yên Định, tỉnh Thanh Hóa
- Hiện sống và làm việc tại Đồng Nai
- Điện thoại: 0972 320 727
- Email: hamson2108@gmail.com
Tác giả Hàm Sơn
II. Một số thi phẩm Lục Bát
VƯỜN CÂY CỦA MẸ
Vườn nhà trĩu trịt quả xanh
Hái vào quả chín, mẹ dành cho con
Quả lê, quả táo thơm giòn
Chao ôi ngọt lịm quả bòng, quả cam!
Nồng nàn vị đất gian nan
Giọt mồ hôi mặn nắng chan mưa dầm
Tay vun, tay xới ươm mầm
Tiếng chim gọi bạn vang ngân cả vườn
Con đi muôn vạn nẻo đường
Vườn cây của mẹ vẫn thường gọi tên
Có lần nghịch ngợm để quên
Tàu bay giấy lượn treo trên cành xoài
Thơm ngon, con cứ ăn hoài
Bây giờ chỉ đậm vành môi thuở nào!
Chim reo quả chín ngọt ngào
Run run tay mẹ hái vào dành con.
ĐI TÌM SỰ TÍCH TÌNH YÊU
Đi tìm Sự tích Tình yêu
Tôi làm kẻ bước liêu xiêu giữa đời
Phải đâu là cuộc rong chơi
Thế mà không biết bao người lại, qua
Đuổi hình bắt bóng đằng xa
Níu đi níu lại chỉ là hư không
Phải chi khỏi nhớ đừng mong
Băng đèo thiếu ngựa, vượt sông vắng thuyền
Ấp ôm bóng dáng thảo hiền
Tôi mang ách nặng lời nguyền: trắng tay
Ngắm trăng giữa mịt mờ mây
Quạnh hiu bốn phía bủa vây bồn chồn
Mình tôi nhấm nháp nỗi buồn
Nhớ nhung như đổ rượu ngon vào bình
Em còn đổ bóng lung linh
Tôi còn theo suốt hành trình khát khao.
TẠ LỖI
Trở về sau những mệt nhoài
Bao nhiêu dự định phí hoài thời gian
Nào ngờ đứa trẻ rất ngoan
Lại làm cho mẹ chứa chan lệ sầu
Nắng mưa quyện áo bạc màu
Hoa râm sợi tóc trên đầu trắng thêm
Cầu mong con được ấm êm
Mẹ thường khắc khoải nhiều đêm trở mình
Mải mê theo đuổi cuộc tình
Trèo cao ngã nặng lặng thinh tẽn tò
Bàn chân bước lạc giang hồ
Cũng đành phó mặc cơ đồ rụng rơi
Niềm tin đánh mất bao người
Thanh niên trai trẻ mà đời trắng tay
Gẫy cành mới nhớ cội cây
Lăn vào lòng mẹ để đầy thương yêu
Hỡi ôi, tuổi mẹ xế chiều
Gọi con mòn mỏi trong nhiều giấc mơ!
Tìm đâu bóng mẹ thuở xưa
Đường ra nấm mộ màn mưa trắng trời.
ĐIẾU CÀY
Mang theo chiếc điếu đi cày
Người đời cứ gọi thế này làm tên
Đầu bờ rít thuốc điềm nhiên
Lửng lơ làn khói bay lên bầu trời
Không so đo, chỉ lãi lời
Lâng lâng chất ngất nụ cười vô tư:
“Thế này sung sướng đã dư
Ở đời biết mấy cho vừa hả con
Chắt chiu hạnh phúc giản đơn
Phù du của cải, người còn là may
Lo xong cho mấy đứa bay
Là cha nhắm mắt xuôi tay cũng mừng
Một đời xuống biển lên rừng
Gia tài gom góp chỉ từng đó thôi”
Giữa đồng: cha được lên ngôi
Hào quang vương miện là hơi điếu cày.
THANH ĐẠM
Ngôi nhà lặng lẽ cô thôn
Tiếng gà xao xác dập dồn sang canh
Bụi mưa lấm thấm mái tranh
Có hai bóng lẻ nương hình bên nhau
Trầm ngâm cha hút thuốc lào
Phả ra làn khói lẫn vào tóc mây
Vị trầu nồng nã cay cay
Mẹ ngồi khâu lại đường may chỉ sờn
Người ta xúng xính chuỗi cườm
Mình nghèo mong có hạt cơm lót lòng
Nhìn bờ nước cạn ven sông
Mà thương nương lúa trên đồng héo khô
Mẹ cha thắc thỏm âu lo
Thương con lưu lạc biển hồ gian nan
Cuối vườn lả tả hoa xoan
Đứa con gả tận Đài Loan lâu về.
HÒN VỌNG THÊ
Đồng xanh không đủ nuôi người
Chị tôi phiêu bạt phương trời Mã Lai
Lần đầu biết được máy bay
Để chồng và đứa con trai ở nhà
Bần nông lạ lẫm người ta:
Vòi sen nước dội, bếp ga lửa bùng
Cầu thang dẫn tận cuối phòng
Bồn cầu cũng thấy sạch bong thơm lừng!
Tháng lương lĩnh, xiết bao mừng
Mồ hôi nước mắt đổi từng đồng xu
Quẩn quanh như thể giam tù
Nhớ chồng con để vợi xua nỗi sầu
Hôm nao tóc mướt xanh màu
Ngoảnh đi ngoảnh lại mái đầu muối tiêu
Góp gom dành dụm tiền nhiều
Mong nhà thoát khỏi cái nghèo quanh năm
Nhớ quê, chẳng dám về thăm
Hiện lên khóe mắt đăm đăm mỏi mòn
Người chồng, tay dắt đứa con
Tháng năm chờ đợi hóa Hòn Vọng Thê.
H.S